Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 60: Có thể mơ thấy anh, thật là tốt…



Sau khi cưỡng ép bôi thuốc cho ai đó xong, Diệp Chi bắt đầu cảm thấy có lỗi, nhớ tới chiến thuật “thờ ơ lạnh nhạt” mà Lâm Tín đã nói, cô thật sự đã quên mất điều này. Nhưng may mắn thay vẫn chưa quá muộn.

Diệp Chi lập tức đứng thẳng lưng, bắt đầu hành động hờ hững của mình và nói với Thiên Vũ, “Tạm biệt.”

Hai chữ này rõ to và đầy tự tin.

Dược sĩ bên cạnh nghe xong cũng bối rối luôn, sao đột nhiên lại vội vàng tạm biệt như vậy?

Nhưng người trong cuộc trước khi đi, Diệp Chi lấy từ trong túi ra một tờ năm trăm đặt lên quầy, sau đó vội vã ra khỏi hiệu thuốc mà không thèm nhìn anh hàng xóm đẹp trai thêm một lần nào nữa.

“Này!” Dược sĩ từ phía sau hét lên, “Tôi không có tiền lẻ!”

Cuối cùng dược sĩ đưa tiền thừa lại cho Thiên Vũ. Anh bước ra khỏi hiệu thuốc, chậm rãi nhíu mày, cô ấy... Sao thái độ lại thay đổi đến khó hiểu như vậy? Mấy ngày trước rõ ràng vẫn bình thường mà! Chắc có lẽ vì cô ấy tình cờ bắt gặp bạn trai của mình đi cùng cô gái khác và hai người đã chia tay, nên khi nghe anh nhắc đến bạn trai, thái độ của cô ấy mới trở nên thờ ơ như vậy.

Đang buồn chuyện tình cảm đây mà!

Ai rồi cũng sẽ quên đi quá khứ để hướng tới tương lai, nhưng cũng có người muốn quên những ám ảnh trong quá khứ mà mãi vẫn không thể quên được, còn bị nó vầy xéo ăn mòn từng ngày. Đến một lúc nào đó không vượt qua nổi, có lẽ sẽ âm thầm chết đi trong tuyệt vọng và cô đơn.

Hàng mi dài của Thiên Vũ rủ xuống che đi sự lãnh đạm lạnh lùng trong mắt, anh im lặng tiếp tục đi về phía tòa nhà Ranshan.

...

Sau khi Diệp Chi trở lại biệt thự, cô ngồi nghĩ lại chuyện sáng nay. Trong lòng cảm thấy không đúng lắm, dường như có điều gì đó không ổn về việc cố tỏ ra xa cách của mình với Thiên Vũ. Cô xác nhận mình không làm gì sai. Nhưng tại sao vẫn cảm thấy không đúng? Thế là tổng giám đốc Diệp Chi nằm gác tay lên trán xem xét lại những gì vừa xảy ra.

Trước tiên tiếp cận Thiên Vũ vì thấy anh ấy bị thương. Điều này là đúng, sao có thể bỏ mặc một người đang bị thương được, vô lương tâm lắm đó! Băng bó cho anh ấy xong, tiếp đó thờ ơ nói lời tạm biệt rồi bỏ đi.

Sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ? Diệp Chi nghĩ, mình đã làm những điều đó một cách hoàn hảo nhất. Tiếp theo, chỉ cần chờ Thiên Vũ cắn câu thôi!

Diệp Chi luôn tràn đầy tự tin và hy vọng về tương lai tươi đẹp hạnh phúc của mình và Thiên Vũ! Kỳ thật cô rất sợ một bầu nhiệt huyết nóng hổi, hiến dâng cả khói tình cảm tràn đầy của mình lại bị đối phương hời hợt đặt sang một bên, lạnh lẽo không muốn quan tâm đến. Nhưng dù có là vậy, Diệp Chi vẫn muốn đối đãi tốt với Thiên Vũ, đó chính là xuất phát từ tâm can thật lòng của cô dành cho anh. Tuy không biết đó có phải là tình yêu hay không, nhưng cô cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ khi ở bên Thiên Vũ. Cho dù đó chỉ là do cô tự đắm chìm trong giấc mơ cũng hy vọng mình may mắn mơ gặp được anh ấy, đưa tay nắm lấy góc áo của đối phương, rồi nhẹ giọng nói khẽ.

“Có thể mơ thấy anh, thật là tốt…”

---------------------

Một tòa nhà mười tầng, nơi này là trụ sở văn phòng của Ranshan. Toàn bộ phòng thí nghiệm ở tầng hai chỉ thuộc về một mình Thiên Vũ, các tầng khác ở tòa nhà Ranshan đều có những nhân viên điều chế nước hoa khác làm việc. Họ có cách đặc biệt để điều chế và giữ được hương thơm tự nhiên khi tổng hợp một loại hoa, vậy nên sẽ không dùng những loại hoa thông thường để điều chế vì mất khá nhiều thời gian chiết xuất tinh dầu của chúng. Quá trình tạo ra nước hoa tốn nhiều công sức từ khâu bắt đầu cho đến khi tinh dầu được chiết xuất và thu thập, sau đó sẽ được sản xuất đại trà.

Chỉ là Thiên Vũ thỉnh thoảng thích đi ra chợ hoa, đó là quá trình giải tỏa tâm trí của anh và để tìm ra một mùi hương mới.

Lúc này trong văn phòng của mình, anh đang cầm lọ thủy tinh sẫm màu đã chết xuất được hai ngày, bên trong có đựng nước hoa đã chuẩn bị sẵn, sau khi đổ đầy vào lọ thuỷ tinh có nắp xịt, anh xịt lên tờ giấy thử mùi hương sau đó cúi đầu ngửi mùi hương trên giấy.

Quá ngọt và mạnh.

Ngay cả khi đợi mùi nước hoa này bay hơi một ích, mùi của nó vẫn quá ngọt ngào và nồng. Thiên Vũ đặt tờ giấy kiểm tra xuống, đẩy lọ nước hoa ra. Sau lần pha chế đầu tiên, anh tưởng vị ngọt và thơm nồng sẽ được hòa quyện vào nhau, nhưng giờ đã qua hai ngày, mùi của nó lại trở nên quá nồng và ngọt không hề hoà quyện. Với mùi hương như thế rất dễ khiến người ngửi có cảm giác khó chịu vì quá ray mũi, cần một mùi hương dịu mát và lạnh hơn.

Thiên Vũ cầm tờ giấy bạc trên bàn kiểm tra, tỷ lệ không có vấn đề gì, anh thêm chất định hình vào, nước hoa bay hơi ổn định, mùi lại không thay đổi, vẫn giống như thế.

“Cốc cốc—” Bên ngoài có người gõ cửa.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com