Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 61: Cô ấy thích mùi hương như thế nào nhỉ?



Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn lên, đó là một đồng nghiệp làm việc ở tầng ba, bà ấy đã làm việc ở Ranshan hơn mười năm. Tên bà ấy là Diana, là quản lý của Ranshan, cũng là chuyên gia về hương liệu phụ trách phát triển các loại nước hoa mới.

“Đây là nước hoa mới của tôi.” Diana cầm lọ nước hoa đi vào, muốn Thiên Vũ xem có vấn đề gì không.

Ngành công nghiệp nước hoa luôn bị thống trị bởi các thương hiệu lớn đến từ nước ngoài, nước hoa trong nước có cách pha chế rất hỗn loạn, đa số dựa vào hoá chất tạo mùi chứ không được chiết xuất từ hoa thật. Ranshan ra đời hơn 20 năm trước, Trần Vũ Hương là người sáng lập của Ranshan, trong bước đầu phát triển, bà đã giành được nhiều giải thưởng và trở nên nổi tiếng trong ngành. Bà đã chiết xuất ra một loại Perfume có tên Dyeshan (theo tiếng Hindi là hẹn hò), đây là một hỗn hợp dạng chất lỏng của tinh dầu thơm và các hợp chất tạo mùi khác nhau, chất hãm hương và dung môi. Tạo ra mùi thơm khá đặc biệt cho cơ thể, mang lại cảm giác dễ chịu, sự quyến rũ của giới tính, và đơn giản giúp mọi người che đi một mùi hương khó chịu không mong muốn nào đó trên cơ thể họ. Nước hoa không những là một loại mỹ phẩm mà còn mang những giá trị riêng biệt.

Đúng như tên gọi, hương thơm này ban đầu nhẹ nhàng và tinh tế, hơi ngọt ngào và sảng khoái, sau đó trở nên mạnh mẽ hơn và bao quanh toàn bộ cơ thể trong một thời gian dài. Khác với các loại nước hoa thông thường, Dyeshan cho cảm giác giống như lần đầu tiên của buổi hẹn hò đầy lãng mạn và sự kết thúc ngọt ngào viên mãn của một mối tình.

Nhưng thật đáng tiếc, Trần Vũ Hương chỉ chiết xuất được duy nhất một mùi nước hoa này trong đời của bà. Mặc dù vậy, Ranshan đã tồn tại hơn 20 năm nhờ vào loại nước hoa này, và luôn có khách hàng ổn định.

Diana đã ở Ranshan hơn mười năm, và những loại nước hoa mới được phát triển không hề có sự chào đón nồng nhiệt từ người dùng, hầu như không đạt đến cấp độ bằng các thương hiệu nước ngoài. Vốn dĩ bà cho rằng Ranshan chỉ có thể phát triển như vậy, nhưng không ngờ sau khi được Trần Thiên Vũ tiếp quản, một Ranshan đã trở lại và gây nên sự chú ý trong giới nước hoa với sự ra đời của EG Ranshan. Rốt cuộc, không hổ danh là con trai của Trần Vũ Hương, anh ta có một tài năng về nhận xét và đánh giá mùi hương rất đáng nể.

"Dư vị cỏ." Thiên Vũ cắt ngang sự mất tập trung của Diana, "Tỷ lệ cần phải điều chỉnh lại."

Diana ghi chú xong, đang định rời đi, nhưng Thiên Vũ lại gọi bà lại, anh đưa lọ nước hoa đã chuẩn bị sẵn cho Diana, “Ngửi thử đi.”

Diana nhận lấy lọ nước hoa, cầm một tờ giấy xịt lên, sau đó cúi đầu cẩn thận ngửi.

Ánh mắt bà sáng lên, “Mùi thơm này… thơm rất ngọt.”

Không phải mùi thơm ngọt ngào của trái cây, mà là hương hoa mật ong nhàn nhạt, không tính là nồng, nhưng lại như câu dẫn tâm trí, khiến người ta muốn ngửi thêm nhiều hơn nữa. Diana lại lật tờ giấy thơm kề lên mũi, gần như muốn thưởng thức hương thơm một cách triệt để, trong lòng bà thầm thở dài. Cậu thanh niên này sinh ra là vì để tạo ra hương thơm, kỹ năng pha chế siêu phàm của cậu ấy vượt xa người thường.

“Đây là mùi hương mới sẽ ra mắt sao?” Diana kích động nói, “Nó nhất định sẽ nổi tiếng.”

“Không.” Thiên Vũ phủ nhận, anh đưa tay nhận lại lọ nước hoa.

Diana kinh ngạc nhìn Thiên Vũ khi anh bỏ lọ nước hoa vào thùng rác.

Thiên Vũ rũ mắt xuống, “Vì nó quá ngọt và nồng, tôi không thể làm giảm độ ngọt và nồng của nó xuống.”

Diana khó hiểu hỏi, “Nhưng như thế thì có vấn đề gì?”

Hương bưởi xanh đắng rất bình thường lại có cảm giác nồng nặc, đến nỗi mùi hương ấy dường như vẫn còn vương vấn quanh trên người Thiên Vũ cho đến tận bây giờ.

“Tôi thấy hương thơm ngọt ngào này vừa phải.” Diana có chút tiếc nuối với lọ nước hoa vừa bị bỏ vào thùng rác, “Cậu có thể đưa cho chúng tôi, những người chế tạo nước hoa sẽ xem xét và nghiên cứu lại nó!”

Thiên Vũ không quan tâm đến lọ nước hoa vừa vứt đi kia, anh cứ để mặc cho Diana đang cúi người xuống nhặt nó lên. Sau khi bà ấy rời đi, anh vô thức tìm một lọ tinh chất bưởi khác, nhỏ vài giọt vào ống nghiệm. Tinh chất dùng để tạo mùi hương đều là loại tốt nhất, mùi này tinh khiết hơn mùi của anh đã tặng cho Diệp Chi, nhưng không phải thứ Thiên Vũ muốn.

Đột nhiên ngửi mùi hương này, anh lại nhớ đến nữ vệ sĩ bất đắc dĩ của mình.

Cô ấy... đã không sử dụng lọ nước hoa mình tặng, mà lại có một mùi hương khác trên cơ thể? Hay cô ấy không thích mùi nước hoa đó?

Thiên Vũ cụp mắt nhìn đầu ngón tay phải quấn băng gạc, sắc mặt tái nhợt lãnh đạm có chút bối rối, bởi vì mẫn cảm hiếm thấy với mùi hương nên khi Diệp Chi đến gần, anh rất dễ ngửi được mùi hương từ quần áo hay từ cơ thể cô ấy, và tất nhiên sẽ phân biệt được đó là mùi gì.

Cô ấy đã không dùng lọ nước hoa anh tặng, nhưng trước đó cô ấy nói rất thích nó? Nếu không thích, vì sao phải nói dối?

Cô ấy thích mùi hương như thế nào nhỉ?

Thiên Vũ thở dài một hơi, anh ở lại phòng thí nghiệm của Ranshan đến ba giờ chiều vẫn chưa có ý định về nhà.

Nếu không thể phân biệt giữa mùi hoa oải hương và mùi hoa hồng, tất nhiên sẽ không thể tạo ra một mùi thơm giống như hoa hồng cho dù có chiết xuất được nó. Đó chỉ là tinh dầu theo đúng nghĩa chứ không phải nước hoa.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com