Nơi ở mới của Thiên Vũ cách tòa nhà Ranshan không xa, đi bộ đến đó mất nửa giờ. Cho nên Thiên Vũ chọn cách đi bộ, anh chậm rãi đi ở ven đường, khi đi ngang qua một màn hình LED quảng cáo ngoài trời, ánh mắt anh bị talk show bên trong hấp dẫn.
Họ đang nói về công nghệ lái tự động dành cho ô tô thế hệ mới. Thiên Vũ nhìn sơ qua sau đó ngoảnh mặt đi, nhưng âm thanh của chương trình cứ văng vẳng bên tai anh, người dẫn chương trình và khách mời đều khen ngợi, tổng giám đốc của DC company không những trẻ trung tài giỏi, mà còn táo bạo trong suy nghĩ và có bản lĩnh giám đi theo hướng phát triển mới mà giám đốc của các hãng ô tô trong nước chỉ nghĩ chứ không dám làm. Những từ này xuất hiện lặp đi lặp lại trên truyền hình. Nó làm suy nghĩ của anh khác hoàn toàn về một Nguyễn Diệp Chi chín chắn và nghiêm túc chứ không phải một cô ấy kỳ lạ khó hiểu như trong ấn tượng.
Thiên Vũ nhíu mày, cố bỏ qua mọi suy nghĩ về Diệp Chi, yên lặng đi về phía biệt thự.
...
Mà tổng giám đốc tài giỏi của DC company vừa được khen hết lời trên sóng truyền hình lúc này lại trốn việc, buổi sáng Diệp Chi về nhà mình thu dọn đồ đạc chuyển hết về biệt thự, thậm chí còn thuê luôn một đội dọn dẹp đến làm cho nhanh. Đến trưa, toàn bộ biệt thự đã mang một diện mạo hoàn toàn mới, ngay cả cỏ cũng được cắt tỉa sạch sẽ.
Diệp Chi đặc biệt trồng con bù nhìn bằng bông trong sân, sau đó trồng một số loại hoa và cây mà Thiên Vũ thích. Muốn thu hút bướm thì phải có hoa, vừa đẹp vừa thơm mới có hiệu quả.
Quá trời quá đất rồi, xem ra lần này nữ tổng tài đã quyết tâm phải lấy được trái tim của anh hàng xóm đẹp trai lạnh lùng nhà bên cạnh.
Lúc này Diệp Chi lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Lâm Tín.
"Chuyện anh nói xa vời quá, hôm nay tôi đã thử nhưng không khả thi, có cách nào khác có thể thúc đẩy tình cảm của đối phương càng sớm càng tốt để nhanh chóng kết hôn luôn không?"
Lâm Tín lười biếng nằm trên ghế sô pha giơ chân bắt chéo run run, nói giọng xem thường, "Còn muốn kết hôn nữa cơ đấy?"
"Yêu không cưới! Bộ muốn chơi kiểu côn đồ qua đường hả?" Diệp Chi không kìm được lớn tiếng nói vào điện thoại, "Khi nào anh kết hôn, anh cũng có thể tới mời tôi làm người chứng kiến, tôi sẵn sàng cầu phúc cho anh."
"Cái đó thì miễn đi!" Lâm Tín cười lạnh một tiếng, "Người yêu của tôi sẽ không vì muốn tôi cưới cô ấy mà dùng mọi thủ đoạn."
"Có lẽ vì cô ta không thật sự yêu anh thôi." Diệp Chi nhắc nhở, "Mà anh có định lấy tấm bảng vàng không?"
Trong lòng Lâm Tín thầm mắng Diệp Chi nhưng ngoài miệng cười nói, "Lấy chứ, nói đùa chút cho vui thôi làm gì căng vậy! Nếu muốn kết hôn với anh ta trước tiên phải làm hài lòng cha mẹ chồng. Vì trong tương lai, cha mẹ anh ta sẽ là cha mẹ của cô."
"Tôi biết rồi. Ba anh ấy sẽ là ba của tôi, nên tôi nhất định phải hòa thuận với ông Trần chứ gì!" Hỏi vấn đề này xem như thừa, không cần anh nhắc nhở tôi cũng biết mình nên làm gì.
Diệp Chi cúp điện thoại, cô bước ra khỏi biệt thự, đứng ở chính giữa hai căn biệt thự nhìn kỹ một chút, sau đó đi đến cạy tấm biển số nhà bên phải của mình đem đóng cạnh tấm biển số nhà của Thiên Vũ, làm cho hai cái biển số kề sát nhau giống như biển số của một căn biệt thự chứ không phải hai căn.
Cuối cùng, Diệp Chi hài lòng dùng tay vỗ vào hai tấm biển nhà. Hai cái biển nên ở cạnh nhau, giống như cô và Thiên Vũ vậy, sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau, ông Trần sau này sẽ là ba của cô, vì vậy phải kính trọng và hiếu thuận với ông ấy.
Lúc này có tiếng xe dừng lại trước cửa biệt thự.
“Sao tổng giám đốc Diệp Chi lại ở đây?” Trần Thiên Tân ôm chậu hoa huệ tây bước xuống xe, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, ông bước tới, khi thấy đó là Diệp Chi thì kinh ngạc hỏi.
Diệp Chi quay lại thì nhìn thấy Trần Thiên Tân, cô mỉm cười sau đó cúi đầu chào.
"Ba mới đến."
Ba?
Gì vậy?
Trần Thiên Tân sững sờ tại chỗ, ông vô thức nhìn sang nhà bên cạnh rồi bâng khuâng tự hỏi liệu mình có nhầm lẫn gì không. Ông lại nhìn khuôn mặt của Diệp Chi, nhưng ông không nhìn nhầm, đây không phải con trai mình, đây là tổng giám đốc của DC company, huống chi đã nhiều năm Thiên Vũ không gọi ông bằng một tiếng thân thương này.
"Đóng… Con đang đóng tấm biển số nhà." Diệp Chi giơ chiếc búa trong tay lên.
Trần Thiên Tân có vẻ thở chậm lại, ông lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị quay nhìn dãy nhà rồi hỏi Diệp Chi, "Cô sống ở đây à?"
"Đúng vậy." Ngoại trừ Thiên Vũ thì Diệp Chi có thể tán gẫu với bất kỳ ai, "Con chỉ mới biết Thiên Vũ là hàng xóm hôm nay thôi, thật tình cờ khi con lại mua đúng căn biệt thự này."
Trần Thiên Tân cau mày, lần trước ông đã hiểu lầm rằng Diệp Chi là người bắt cá hai tay trong chuyện tình lộn xộn với con trai mình, nhưng ngay cả khi biết đó là một sự hiểu lầm, hiện tại dường như cô ấy cũng không tốt hơn nhiều nhỉ!
Một người ngay cả bạn trai cũng có thể nhận nhầm thì đáng tin đến mức nào?
Nhưng may mắn Thiên Vũ không liên quan gì đến cô ấy, nghe ông Hạ nói thì Diệp Chi không thường sống ở đây, và chỉ tập trung vào công việc, cô ấy là tiếp người nghiện công việc mà.
“Ba… À, chú Trần, hoa này có phải là hoa của Thiên Vũ không?” Diệp Chi định sẽ gọi Trần Thiên Tân là ba cho quen, nhưng nhìn ánh mắt dữ tợn và có phần khó chịu của ông ấy, thế nên cô sửa lại lời nói, trước hết phải lấy lòng trước, sau đó gọi ba cũng chưa muộn.
Diệp Chi ném chiếc búa trong tay sang một bên nhanh nhão bước tới nói chuyện với Trần Thiên Tân.
Trần Thiên Tân có ấn tượng không tốt về cô từ lần đấu giá mua sản phẩm, nhưng lúc này lại nghe cô ấy nói về Thiên Vũ với ông một cách rất tự nhiên như người thân thiết, làm ông không thể không đáp lại, "Phải, cô cũng biết sao?"
"Biết chứ, con đã mang nó từ ban công nhà Thiên Vũ ra mà. Rất may nó không bị lửa đốt cháy." Diệp Chi giải thích.
Trần Thiên Tân liếc nhìn Diệp Chi thêm vài lần, nghe cô ấy nói vậy ông có thể xác nhận bạn gái mà người quản lý chung cư nói ngày hôm đó chính là Diệp Chi. Xem ra Thiên Vũ luôn hiểu nhầm cô ấy là vệ sĩ nên không từ chối sự giúp đỡ từ cô ấy, thậm chí còn cho phép cô tiếp cận. Cũng may mắn lúc đó có cô ấy ở bên cạnh Thiên Vũ.
Nhưng lúc này đôi lông mày Trần Thiên Tân cau lại càng sâu, nếu phủ nhận mình không ghen tị với Diệp Chi khi cô ấy có cơ hội tiếp cận Thiên Vũ thì đó là nói dối. Đã nhiều năm qua vậy rồi, ông thậm chí còn không được đến thăm nơi con trai sống vì Thiên Vũ không muốn ông đến, ông đã bị chính con trai mình xem như một người xa lạ.
“Thiên Vũ từng hỏi, cô có con rồi sao, cô đã gật đầu nói ‘vâng’.” Trần Thiên Tân nhìn Diệp Chi hỏi, “Cô thật sự đã có con rồi sao?”
Diệp Chi sửng sốt, "Con, có con khi nào?”
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô nhớ lại một lần trong xe, Thiên Vũ đã hỏi về những đứa trẻ, nhưng Diệp Chi lại nghĩ rằng anh đang hỏi trong gia đình cô có ba chị em phải không? Lúc đó cô đã gật đầu và đáp ‘vâng’ một tiếng.
"Con không có con." Sau khi giải thích rõ ràng, Diệp Chi mới nghiêm túc giới thiệu bản thân với ba chồng tương lai của mình, "Gia đình con có năm người, cha mẹ và ba người con, con là con cả trong gia đình. Cha mẹ con hiện tại rất khỏe mạnh, họ có một cửa hàng buôn bán nhỏ ở quê. Riêng con có một công ty tên là DC company..."
"Tôi biết." Trần Thiên Tân quay đầu lại nhìn Diệp Chi một cách khó hiểu, "Cô không cần giới thiệu bản thân với tôi đâu."
Sự nổi tiếng của Diệp Chi trong giới kinh doanh thật sự quá nhanh, cho nên hoàn cảnh gia đình của cô ấy đã lan truyền khắp nơi từ lâu, ai ở thành phố này mà không biết đến gia đình của cô ấy chứ!
"Nói cho tôi biết cô muốn gì?" Trần Thiên Tân nghiêm túc hỏi.
Diệp Chi cảm thấy mình đã gặp phải một vấn đề nan giải đầu tiên trong cuộc đời.
Ông Trần xứng danh là đối tác khó đối phó nhất từ trước đến nay, cho dù không từ thủ đoạn, từ mềm mỏng đến cứng rắn cũng chẳng ăn thua. Tuy nhiên, nếu là con người thì luôn có điểm yếu, khi đặc biệt nói về Thiên Vũ trước mặt ông Trần. Ông ấy luôn chăm chú lắng nghe và quan tâm đến tất cả những gì có liên quan đến Thiên Vũ, đặc biệt là thái độ thích hay không thích của con trai.
“Chú Trần, chú có thật sự quan tâm đến con trai mình không?” Diệp Chi thản nhiên nói, vẻ mặt còn lộ ra chút nghiêm trọng, “Sáng nay khi anh ấy đi làm, năm đầu ngón tay điều bị thương.”
Hôm qua, mặc dù hai cha con cùng ngồi chung xe, nhưng ông thật sự không chú ý đến tay của Thiên Vũ có bị thương hay không.
Diệp Chi nhướng mắt, xem ra nắm được điểm yếu rồi, cô thở dài nói, “Đầu ngón tay bị trầy xước chảy máu, nhưng đã được bôi thuốc rồi.”
“Là tay phải đúng không?” Trần Thiên Tân tựa hồ đã hiểu ra, “Hôm qua thấy nó luôn nắm lấy tay phải như muốn che lại không để người khác nhìn thấy.”
Ngày hôm qua Thiên Vũ đã không ăn cơm cùng ông và Trần Hà, vì vậy ông không thể biết tay con trai bị thương.
Hai người đứng ở cửa nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, Diệp Chi đã thành công chiếm được lòng tin ít ỏi của Trần Thiên Tân.
“Thiên Vũ không có ở đây nên tôi không tiện vào nhà, nó sẽ không thích.” Trần Thiên Tân nói với Diệp Chi, trước khi đi còn đưa chậu hoa huệ tây trong tay cho cô, “Diệp Chi, nhờ cô đưa chậu hoa cho Thiên Vũ."
"Chắc chắn rồi." Cô nói một cách chân thành, "Thiên Vũ và con đều là hàng xóm mà."
Trần Thiên Tân khó hiểu khi nghe Diệp Chi luôn miệng xưng con khi nói chuyện với mình, nhưng ông cũng không quá quan tâm, người trẻ nói chuyện lễ phép khiêm nhường như thế là rất tốt.
Diệp Chi nhìn xe của Trần Thiên Tân khuất xa, cảm thấy mình đã tiến gần hơn một bước đến đám cưới trong mơ với anh hàng xóm nhà bên rồi, nên lúc này tâm trạng rất vui
...
Khi Thiên Vũ về đến nhà, ánh mắt anh dừng lại một lúc trên tấm biển số nhà cạnh cửa, anh nhớ rõ ngày hôm qua số nhà bên cạnh rõ ràng là nằm ở bên phải.
“Anh về rồi.”
Thiên Vũ vừa mới bước vào sân, bên kia bức tường đột nhiên xuất hiện một người. Một tay Diệp Chi đang trèo tường, một tay ôm chậu hoa, còn trực tiếp ngồi ở trên thành tường nói lời chào anh.
“Chú Trần mang chậu hoa huệ tây đến nhưng anh chưa về, em mang vào nhà nhưng cổng bị khóa.”
Cổng bị khoá có thể đợi tôi về mà, sao lại trèo tường?
Thiên Vũ đi về phía bức tường, anh hơi nghiêng đầu, sau đó giơ tay đón lấy chậu hoa. Diệp Chi sững sờ ngồi trên tường, lúc này ánh nắng chuyển mình, cả sân trước được bao phủ bởi ánh sáng màu cam của mặt trời khi hoàng hôn, gương mặt anh hàng xóm xinh đẹp đến mức mọi thứ xung quanh đều bị lu mờ, và gương mặt đó đang đối diện với cô.
Thậm chí Diệp Chi còn muốn ngừng thở trong giây lát khi nhìn Thiên Vũ.
Cô không đưa chậu hoa cho anh mà trực tiếp nắm tay anh muốn nhảy xuống. Trong vô thức, Thiên Vũ buộc phải lùi lại, nhưng Diệp Chi đã tóm được tay anh.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nắm tay anh, nhưng lại có cảm giác vô cùng khác lạ. Cô càng cố năng tay lên tham lam nắm lấy ngón tay anh, bàn tay người thanh niên hơi lạnh, cùng với nhiệt độ cơ thể chân thực khiến cho Diệp Chi đột nhiên ý thức được đây không phải là đang mơ.
Bàn tay mát lạnh sờ vào thật thích.
Sắc mặt Thiên Vũ lạnh như băng lúc này lại hoảng hốt, anh nhắm hai mắt khống chế tâm tình, dùng sức muốn rút tay ra và lui về phía sau mấy bước. Ngay cả khi đã cách cô ấy vài bước chân, nhưng cảm giác hiện diện mạnh mẽ mà người phụ nữ này để lại cũng không mất đi. Chỉ cần cô ấy ở đó liền có thể phá vỡ ranh giới mà anh đã vạch ra giữa hai người.
Thiên Vũ không thích cảm giác này. Khi rút tay về, anh nắm chặt tay trái vòng ra sau lưng, lại không cách nào thoát khỏi hơi ấm vừa rồi do lòng bàn tay cô ấy để lại.
Tựa hồ cảm giác được biểu hiện của Thiên Vũ có gì đó không đúng, Diệp Chi nhẹ giọng hỏi, “Anh, có sao không?”
Thiên Vũ giương đôi mắt đen như mực cực kỳ xinh đẹp nhưng tràn ngập sương tuyết lạnh lẽo, xen lẫn vẻ khó chịu chưa từng có mà nói với Diệp Chi.