Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 63: Ai cũng được nhưng tại sao lại là cô ấy



Diệp Chi cảm thấy mình thực sự vô vọng trong lần bày tỏ tình cảm này. Tại sao Thiên Vũ càng ngày càng lãnh đạm với cô? Rõ ràng anh ấy đang muốn cùng cô vạch rõ ranh giới, vẻ mặt còn tràn đầy phòng bị.

Nhưng trong đầu Diệp Chi lúc này chỉ có một suy nghĩ: Anh ấy thật sự rất đẹp trai.

Không sao cả, anh đẹp anh có quyền! Muốn lạnh lùng bao nhiêu thì lạnh lùng mấy nhiêu. Em thích là được.

Lúc này Thiên Vũ nhìn Diệp Chi đang sững sờ đối diện mình, ít khi anh bộc lộ cảm xúc ra ngoài, cho dù có bị Đỗ Mỹ Vân đeo bám và giở trò kéo áo nắm tay, anh cũng mặc kệ. Nhưng không ai giống như Diệp Chi, vừa tiếp cận vừa giở trò kéo áo nắm tay một cách lộ liễu như thế. Nhưng cũng không thể để cô ấy ngồi trên tường cao ôm chậu hoa, rất nguy hiểm.

Thiên Vũ nhìn tay Diệp Chi đang chìa ra về phía mình, suy nghĩ một lúc mới chậm rãi vươn tay ra. Nhưng vừa chạm đến đầu ngón tay của cô, anh liền chau mày. Lúc này Diệp Chi nghĩ Thiên Vũ muốn nắm tay đỡ mình, nào biết tay mới dùng chút lực muốn làm điểm tựa để nhảy xuống, thế nhưng người phía dưới lại đứng không vững, trực tiếp bị cô đẩy ngã trên mặt đất.

“A…“

Một cô gái nặng 50kg đè cả lên ngực người thanh niên. Thiên Vũ kêu lên một tiếng, không khí trong ngực đều bị ép hết ra ngoài, đau đến không hô hấp được.

“Anh có sao không?“

Diệp Chi ép trên người Thiên Vũ vừa lo lắng vừa hỏi, nhưng được ôm anh làm cô không tự chủ được mà vui vẻ bật cười. Ngày thường muốn đến gần anh ấy cũng khó huống chi là được nắm tay, nhưng bây giờ được nằm trên ngực Thiên Vũ, còn được ôm, cảm giác tuyệt vời này làm Diệp Chi cực kỳ vui.

Khoảng cách bây giờ của hai người rất gần, cơn đau khi bị đè trên người của Thiên Vũ lúc này đã giảm một chút, anh mở mắt ra mới phát giác má của Diệp Chi chỉ cách mắt mình 5cm, anh thấy gò má cô ửng hồng như quả đào tròn đo đỏ be bé, lại thấy đôi mắt đậm màu hổ phách của cô rất bình tĩnh mà dịu dàng cứ thế chớp chớp nhìn anh. Thiếu nữ có vẻ mặt không nghi ngại này làm tim anh rộn ràng đập lệch nhịp. Thiên Vũ chưa từng có cảm giác kì diệu đến vậy.

Chỉ vì nhìn thấy nụ cười của một người mà sao động, và chỉ vì nụ cười ấy mà tim loạn nhịp.

Cái chính là Diệp Chi vẫn cười khi nhìn Thiên Vũ mà không có ý định đứng lên.

Khoảng cách hai người gần đến thế, gần đến độ làm Thiên Vũ lầm tưởng hai người là tình nhân.

Ngón tay Diệp Chi đột nhiên chạm vào bờ môi mềm mại khiêu gợi của đối phương. Thiên Vũ quay đầu muốn lẩn tránh, nhưng ngón tay Diệp Chi lại muốn đuổi theo, thế là cô bắt được môi anh, rồi đột ngột in môi mình lên môi đối phương.

Hôn Thiên Vũ, trong lòng Diệp Chi cảm thấy tội lỗi quá. Nhưng thực sự cô không cách nào cưỡng lại cơ hội hiếm có này. Người thanh niên này vì sao lại đột ngột bước vào đời cô, anh ấy đơn thuần như vậy, mình không nên có những hành động mạo muội khiếm nhã với anh ấy mới phải. Nếu Thiên Vũ giống như Lâm Tín thì không sao, vì đương sự sẽ không bao giờ cảm thấy có lỗi với đối phương. Nhưng gương mặt Thiên Vũ lúc này lại cố tình đoan chính nghiêm túc, còn hơi nhíu mày muốn né tránh. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là dáng vẻ vô tội trời sinh của anh ấy làm Diệp Chi bị thu hút không cách nào bỏ qua được

Bị hôn bất ngờ, Thiên Vũ lại nảy sinh dự cảm khác thường, tình cảm của anh tựa hồ như đã tìm được nơi nương náu. Vì thế anh không động đậy, anh cũng không biết tiếp theo Diệp Chi sẽ làm gì nên chỉ im lặng chờ đợi. Nhưng thẳng đến khi đầu lưỡi của đối phương xâm nhập quấn quanh lưỡi mình, ngực Thiên Vũ bỗng nhiên cảm thấy khổ tận cam lai, nhẫn nại ba giây, anh phát giác bản thân rốt cuộc chịu không nổi kích thích quá lớn, Thiên Vũ liền đẩy mạnh Diệp Chi ra. Sau đó, bọn họ nhìn nhau.

Khóe môi Thiên Vũ ẩn hiện tơ máu, dường như trong lúc lưu luyến khi bị đẩy ra, Diệp Chi vô tình cắn vào môi anh.

Thiên Vũ lúng túng, cảm giác chưa bao giờ có thứ gì đó trú ngụ trong tim, nhưng bây giờ, sao trái tim lại nặng nề đập loạn không thở nổi, hành động hoàn toàn xa lạ này của Diệp Chị đã kích thích dữ dội trái tim ngủ yên của anh, khiến nó hưng phấn nhảy nhót loạn xạ trong lồng ngực. Mắt anh không ngừng mở to, tay nắm chặt cỏ dại trên đất, cố trấn tĩnh bản thân.

Diệp Chi ngẩn ngơ, thu toàn bộ phản ứng của Thiên Vũ vào đáy mắt.

“Xin lỗi, em không cố ý.” Diệp Chi có chút lúng túng biện giải qua loa.

Thiên Vũ đưa tay lau tơ máu trên môi, chiếc hôn quá mức thân mật này làm anh dường như đã xác định được tâm tư của mình. Anh biết mình đích xác đã để ý đến cô gái này, nếu ngực không nảy lên khi hai môi giao nhau, anh cũng sẽ không hoảng hốt đẩy cô ấy ra như vậy. Tâm tư anh luôn trống rỗng, bây giờ lại khát khao yêu thương cùng cực.

Ai cũng được nhưng tại sao lại là cô ấy?

Thiên Vũ có chút lúng túng, anh không nói gì mà vội vàng ngồi dậy ôm chậu hoa muốn xoay người bỏ đi không để ý tới Diệp Chi nữa, cửa cổng vẫn mở nên cô ấy có thể tự mình đi ra ngoài.

Anh nghĩ mình phản ứng lạnh lùng như thế đã đủ rõ ràng với cô.

Thế nhưng Diệp Chi vẫn đuổi theo, cô xoay người muốn đối mặt với Thiên Vũ, nhưng anh lại quay đi, cô liền đi theo phía sau, không dám nắm tay người ta nữa mà chỉ giơ tay lên kéo góc áo anh.

“Vậy em sẽ không đụng vào người anh, đừng tức giận mà, tức giận sẽ làm tâm trạng khó chịu lắm đó.”

Thiên Vũ đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn thẳng vào Diệp Chi.

Diệp Chi ngạc nhiên chớp mắt, "..."

Trên khuôn mặt tái nhợt lãnh đạm của người thanh niên lúc này càng thêm vài phần cảm xúc, trong đôi mắt đẹp có chút tức giận, nhưng gương mặt lại nhiều thêm vài phần ửng hồng sống động đến chân thật, giống như một người vừa bước ra từ trong bức tranh vốn không thể chạm tới lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, sống động và vô cùng tao nhã.

Nhìn người thanh niên mình si mê trước mắt, khuôn mặt không tương xứng với số tuổi hiện tại của anh chút nào, ngũ quan tuấn lãng đoan chính, biểu hiện thuần túy không mang theo chút dục vọng nên có ở người thường, nét mặt đơn thuần tinh khiết đến mức ai cũng yêu thích và ngưỡng mộ. Ánh nhìn này của Thiên Vũ làm cho tâm trí Diệp Chi bị rối loạn như người bệnh tâm thần, cô không biết nên nói gì đột nhiên lại giơ hai tay lên chỉ chỉ vào nhà Thiên Vũ, nói bâng quơ.

"Hôm nay em dọn dẹp nhà cửa phát hiện hệ thống phân phối điện trong nhà có gì đó không ổn, anh cũng nên kiểm tra lại hộp phân phối điện trong nhà, nếu cần thì nên thay đổi các phụ kiện, chẳng hạn như bộ ngắt mạch và những thứ khác, nếu không sẽ gặp nguy hiểm."

“Cảm ơn đã nhắc nhỡ.” Thiên Vũ lãnh đạm nói, sau đó nhanh chóng vòng qua người Diệp Chi đi thẳng vào nhà.

Nếu anh thật sự muốn ai đó đến sửa chữa bất cứ thứ gì trong căn biệt thự này, thì điều đầu tiên anh làm là nâng cao hàng rào để em không thể trèo qua được. Có cửa sao không vào mà lại trèo tường, không sợ té gãy chân à?

Lần này Diệp Chi không đuổi theo, cô đứng đó nhìn bóng lưng Thiên Vũ bước nhanh vào nhà sau đó ảo não đưa tay lên vỗ vào trán mình rồi thở dài.

Mình đang nói linh tinh cái gì thế nhỉ? Hệ thống phân phối điện trong nhà mình có vấn đề đó là chuyện của mình, liên quan gì đến anh ấy chứ? Nhưng mình chỉ có ý tốt nhắc nhỡ thôi, nếu bị chập điện thật sự rất nguy hiểm.

Lại ngẩn người nhìn bóng lưng Thiên Vũ rời đi, Diệp Chi muốn lên tiếng gọi nhưng không biết nên nói gì. Thẳng đến khi thân ảnh người kia biến mất cô mới mở lời, liên tục lẩm bẩm gọi khẽ tên người ta.

Thái dương dần khuất núi, bóng đen bao trùm không gian, chút nắng chiều sót lại ánh lên tia buồn bã, người bị ánh sáng này chiếu vào cũng trở nên buồn bã.

Thiên Vũ biến mất trước mắt cô như thế, ngay cả bóng lưng của anh ấy cũng thế.

Đứng một lúc, Diệp Chi đi đến bức tường sau đó trực tiếp trèo qua. Ngồi trên bức tường ngăn cách giữa hai ngôi biệt thự, Diệp Chi nghiêm túc suy nghĩ.

Nếu mối quan hệ giữa cô và Thiên Vũ trong tương lai trở nên tốt hơn, điều đầu tiên phải làm là phá bức tường đáng ghét này đi.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com