Ngày hôm sau Diệp Chi cũng không đến công ty, Lâm Giang đợi đến 8 giờ tối tan sở, anh trực tiếp đi đến nhà cô. Vì là trợ lý chính thường xuyên phải giao tài liệu, nên Lâm Giang mới có chìa khoá nhà của Diệp Chi. Cô là một người nghiện công việc, trong nhà có rất nhiều thứ liên quan đến công việc, sau một thời gian dài tới lui nhà cô, Lâm Giang gần như là một nửa chủ nhân của ngôi nhà này.
Lúc này Lâm Giang tự mở cửa đi vào, chậu cây cảnh bằng ngọc bích trong phòng khách đã biến mất. Có lẽ cô ấy đã cất đi rồi, Lâm Giang thờ ơ mỉm cười, kể từ khi biết Diệp Chi đã chia tay Lâm Tín, anh cảm thấy vô cùng vui vẻ vì mình sẽ có cơ hội tiếp tục theo đuổi cô ấy. Lâm Giang đã yêu thầm Diệp Chi từ lâu nhưng không dám nói ra. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, Diệp Chi thực sự có chút lười biếng không quan tâm đến công việc, thậm chí còn không đến công ty. Có thể là do cô ấy đang nghiên cứu về một sản phẩm hay chiến lược nào đó, đó cũng là lý do cô ấy luôn có thể đi trước một bước trong công cuộc đầu tư và phát triển sản phẩm mới.
Lâm Giang nở một nụ cười trên môi, anh đi về phía phòng làm việc của Diệp Chi tùy ý gõ cửa, nhưng đợi hồi lâu cũng không có ai trả lời, vì vậy Lâm Giang mở cửa đi vào.
Sau khi đẩy cửa ra, nụ cười trên môi anh hoàn toàn bị đóng băng. Phòng làm việc trống rỗng, giống như vừa bị một cơn bão thổi qua quét sạch tất cả, ngay cả một tờ giấy trắng cũng không có. Lâm Giang sững người tại chỗ một lúc, rồi đột nhiên đi đến phòng ngủ của Diệp Chi, đẩy cửa ra, quả nhiên bên trong cũng trống không.
Phòng làm việc và phòng ngủ luôn là hai nơi quan trọng nhất trong cuộc sống của Diệp Chi. Nhưng bây giờ ngay cả hai nơi này cũng không tìm thấy cô ấy!
Lâm Giang lấy điện thoại di động ra và bấm số của Diệp Chi, vừa kết nối anh liền hỏi, "Chị hai à, chị đang ở đâu vậy?"
"Ở nhà." Diệp Chi thong thả đáp lời.
"... Ở nhà?" Lâm Giang từ phòng ngủ đi ra, nhìn một vòng phòng khách trống rỗng, "Cậu không có ở nhà!"
“Ồ.” Lúc này Diệp Chi mới nhớ ra Lâm Giang đang nói đến nhà cũ của cô, “Không phải tôi đã nói với cậu tôi chuyển đi rồi sao?”
Lâm Giang sửng sốt, “Hôm nay cậu không đến công ty là vì bận chuyển nhà sao?”
“Đúng rồi.” Diệp Chi dừng lại một lúc sau đó hỏi, “Có chuyện gì à? Cậu đang ở nhà cũ của tôi hả?"
"Không có chuyện gì hết, tôi đem hồ sơ đến nhà cậu nhưng lại thấy nhà cửa trống huơ trống quắc nên lo lắng thôi." Lâm Giang thăm dò hỏi, "Có phải vì chuyện của Lâm Tín không?"
“Không, tôi chỉ muốn dọn đến một nơi mới, thay đổi không khí thôi."
Diệp Chi đứng dậy đi đến ban công đưa mắt nhìn sang cánh cửa nhà bên cạnh. Tầng một và tầng hai của sân trước tối om. Cô đi đến một góc ban công khác muốn tìm một chút ánh sáng phát ra từ cửa sổ nhà bên cạnh.
Lâm Giang thở phào nhẹ nhõm, không liên quan đến gã đàn ông xấu xa đó là tốt rồi.
“Chuyển nhà mới cũng không muốn tôi giúp, không biết cậu còn nhớ đến người bạn này không nữa? Mà chuyển nhà xong nhất định phải mời tôi đến ăn cơm đó nha.”
“Nhất định rồi.” Diệp Chi mỉm cười, “Cậu là người quan trọng nhất trong đời tôi, sao có thể quên cậu được.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Giang nghe được câu nói này từ miệng Diệp Chi làm anh hơi sửng sốt.
Cô ấy xem mình là người quan trọng nhất trong đời cô ấy.
Lâm Giang nắm chặt điện thoại, trong lòng mừng thầm nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người đã bắt đầu thay đổi, anh vui vẻ cười nói, "Cuộc đời thuộc về một mình cậu."
Khi nói điều gì đó mơ hồ khiến đối phương không thể hiểu bản thân người nói đang nghĩ gì, đó cũng là một sự hiểu lầm tai hại nhất mà rất nhiều người yêu đơn phương thường gặp phải khi muốn bày tỏ tình cảm với đối tượng mình thầm thương trộm nhớ, lại e dè không chủ động nói thẳng tâm tư của mình ra. Thật ra Lâm Giang cũng muốn bày tỏ nỗi lòng với Diệp Chi, nhưng vì cảm giác tự ti luôn thấy mình kém cỏi hơn cô ấy, nên cuối cùng lại kiềm chế bản thân không mở miệng được. Giữa hai người là bạn bè lâu năm, nếu như Diệp Chi cũng thích anh thì còn gì bằng, nhưng nếu cô ấy chỉ xem anh là bạn, sợ rằng sau khi nói ra sẽ làm cô ấy không vui, còn mất luôn tình bạn này. Anh không muốn mạo hiểm, một khi chưa xác định được tình cảm cô ấy dành cho mình sâu bao nhiêu thì chỉ còn cách âm thầm ở bên cô ấy. Một khi đã trở thành người quan trọng nhất của cô ấy, khi đó anh sẽ nói ra nỗi lòng của mình với cô ấy.
“Sau này tôi sẽ cho cậu có nhiều ngày nghỉ hơn.” Diệp Chi dựa vào lan can ban công, đưa mắt nhìn nhà bên cạnh, lơ đãng nói Lâm Giang, “Giờ tôi cúp điện thoại đây.”
Nói lời tạm biệt xong, Diệp Chi cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn trăng treo giữa bầu trời đêm.
Tại sao một người lại được xem là ánh trăng sáng trong lòng của một người? Đơn giản chỉ vì người đó đang yêu say đắm người kia. Nhưng tình yêu không phải là vạn năng. Một người có thể khiến cho bạn khóc mới có thể khiến cho bạn cười. Trong thế giới này, cho dù có nỗ lực cách mấy cũng không thể nắm tay nhau sống đến cuối đời, chỉ vì họ thiếu một thứ, đó là nợ. Vậy giữa cô và Thiên Vũ đã có duyên gặp nhau, liệu có nợ để có thể ở bên nhau đến cuối đời?
Nhưng nhất định Thiên Vũ không phải là ánh trăng sáng trong lòng cô! Vì nó thật quá xa vời và không thực tế, vì chẳng có ai có thể chạm tay vào một người khi chỉ xem họ là ánh trăng để ngắm nhìn, cái cô muốn là được ở cạnh anh ấy mỗi ngày, được hôn, được ôm người mình yêu, chứ không phải chỉ đứng ở nơi xa xôi hướng ánh mắt về người mình thương nhớ rồi chỉ xem họ là ánh trăng không thể với tới, điều đó thật vô dụng quá đỗi.
Nói chuyện tình yêu kiểu gì không biết! Diệp Chi mỉm cười lắc đầu.
Suy nghĩ một lúc, dường như quyết tâm hơn, Diệp Chi mím môi, “Mình sẽ ở bên Thiên Vũ, nhưng trước tiên phải nghiên cứu kỹ về tình yêu giữa nam nữ cho những nhu cầu trong tương lai.”
Nói xong, cô bấm vào một tập tin được lưu trữ sẵn trong điện thoại, ngay lập tức bị những hướng dẫn cách thức bày tỏ tình cảm đập thẳng vào mắt. Diệp Chi luôn cảm thấy những lời này được viết ra dường như chỉ dành riêng cho mình!
Nào là, “Em muốn sống trong tim anh chứ không chỉ là hàng xóm láng giềng của anh”, hay “Anh ngầu quá, em rất thích.”
Diệp Chi không chỉ muốn sống trong trái tim của Thiên Vũ, mà cô còn muốn sống trong nhà của anh!
Diệp Chi copy tất cả những câu chuyện tình yêu này vào trong ghi chú của điện thoại, sau đó nhìn về phía cửa sổ nhà bên cạnh một cái mới đi trở vào phòng mình.
Vào nửa đêm, bên ngoài trời đột nhiên đổ mưa to kèm theo sấm chớp. Đối với thời tiết, Diệp Chi cũng không đặc biệt quan tâm, nhiều lắm là bị giật mình do tiếng sấm sau đó chỉ ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một lần rồi tiếp tục vùi đầu vào chăn bông.
Cho đến khi có cuộc gọi của Lâm Tín.
“Nơi cô ở cũng đang mưa sao?” Giọng nói tích cực và chăm chú từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
“Ừ, có chuyện gì sao?” Diệp Chi mò mẫm điện thoại mở máy trả lời.
Lúc nãy Lâm Tín đang ngủ thì bị tiếng sấm đánh thức, nghĩ đến tấm bảng vàng của mình, anh ta lập tức háo hức gọi điện thoại cho Diệp Chi.
"Cơ hội tốt đây, cô và tên bạn trai là hàng xóm phải không?
"Phải, vậy thì sao?" Diệp Chi lười biếng ngáp một cái trả lời.
"Giờ chạy qua nhà anh ta, nói nhà cô bị chập điện rồi, cô sợ tốt không ở một mình được."
"Ngày hôm qua tôi đã nói với anh ấy mình mới sửa hộp phân phối điện trong nhà, sao có thể nói bị chập điện được." Diệp Chi bực mình ngồi dậy. Thiên Vũ chỉ lạnh lùng chứ đâu có ngu.
Lâm Tín nghiến răng, hận không thể dùng tay cú lên đầu Diệp Chi, "Là giả vờ điện bị hỏng nên muốn ở nhờ một đêm. Trai đơn gái chiếc ở chung một nhà trong đêm mưa gió, mối quan hệ của hai người tự nhiên sẽ nóng lên thôi. Không phải cô muốn cưới lắm rồi sao?"
Đúng là tôi muốn cưới Thiên Vũ, nhưng dùng thủ đoạn như thế có vô liêm sỉ quá không?
"Anh đã bao giờ làm chuyện như vậy chưa?"
"Gì chứ? Lâm Tín chưa từng lụy vì tình." Lâm Tín sửng sốt vội vàng nói, "Là tôi xem phim truyền hình trên TV thấy tình tiếc như thế, làm cách này được không?"
Rốt cuộc Diệp Chi đã bị cám dỗ bởi cách thức tiếp cận do Lâm Tín nghĩ ra, nhưng đáng tiếc đó không phải là một cách tốt để được ở gần Thiên Vũ, với sự đoan chính và lạnh lùng của anh, cho dù Diệp Chi có nằm đề lên người thì Thiên Vũ cũng sẽ không làm gì cô ấy. Đương nhiên trong lòng Lâm Tín cũng thừa nhận mình không phải một người tốt khi xúi giục Diệp Chi làm như thế.
Diệp Chi chạy vội ra ban công nhìn, cô nói với Lâm Tín, "Anh ấy hình như đang ngủ, tôi không nên quấy rầy anh ấy."
Lúc này, lại có một tiếng sấm lớn vang lên, giống như cả thành phố điều bị rung chuyển bởi tiếng động lớn từ trên cao đánh xuống, đèn ở tầng một nhà bên cạnh đột nhiên bật sáng, dường như Thiên Vũ đã bị đánh thức. Diệp Chi nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh lướt qua rèm cửa, thậm chí cô có thể đoán được anh ấy đang đi về phía phòng khách.
“Rốt cuộc cô có muốn cùng anh ta cưới nhau không?” Lâm Tín tức giận nói, hai người không ở cùng nhau thì làm sao tôi lấy được tấm bảng vàng đây?
“Mau chạy tới nói với anh ta rằng cô sợ bóng tối, muốn ở nhờ một đêm, ngủ trên ghế sô pha cũng được.”
Một người phụ nữ vừa ướt sũng vừa đáng yêu và gợi cảm thì ai lại từ chối chứ? Nhưng với Lâm Tín chắc chắn anh ta sẽ không mở ngoại trừ cô gái đó ném tiền qua cửa sổ cho anh ta.
Nghe vậy, Diệp Chi lập tức tắt hết đèn, sau đó bấm điện thoại chuyển tiền vào tài khoản cho Lâm Tín. làm xong mọi việc cô bước nhanh xuống lầu cầm lấy chiếc ô mở cửa chạy sang nhà bên nhấn chuông cửa.