Bên ngoài giông gió quá lớn làm cơn buồn ngủ của Thiên Vũ cũng biến mất, vì vậy anh bật đèn, đứng dậy đi ra ngoài. Trong phòng khách có vài chiếc hộp màu trắng bạc, là một số loại tinh dầu và dụng cụ mà anh nhờ Diana chuyển đến nhà mình vào buổi chiều. Lúc này, anh đứng trước bàn, mở hộp ra, với tay lấy lọ tinh dầu bưởi và lọ tinh dầu hồng nhung, cam ngọt. Anh cụp mắt nhìn một lúc, sau đó trộn ba lọ tinh dầu trong ống nhỏ vào bình chứa, chỉ cần ngửi mùi có thể biết được lượng tinh dầu cần dùng.
Đây là một hương thơm ngọt ngào dù bay hơi đến đâu cũng sẽ không để lại đắng của tinh chất. Thiên Vũ lại lấy ra một lọ nước hoa đinh hương, đang định ngửi thử thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Ai lại đến vào giờ này?... Là ba sao?
Thiên Vũ đặt lọ nước hoa trong tay xuống, anh đi đến nhìn màn hình camera giám sát, chỉ thấy người đứng bên ngoài là nữ vệ sĩ bất đắc dĩ của anh.
Cô ấy mặc một bộ quần áo ở nhà, trên tay ôm một chiếc túi lớn màu đen, chiếc ô trên tay gần như bị gió làm biến dạng, nhưng cô ấy vẫn tràn đầy năng lượng, đôi mắt màu hổ phách vô cùng sáng ngời.
Diệp Chi ngẩng đầu nhìn vào camera giám sát ở cổng, cô xua tay nói lớn, "Mạch điện nhà em bị cháy rồi, anh có thể cho em ở nhờ một đêm được không? Em rất sợ bóng tối."
Sợ bóng tối?
Nhìn cô ấy lúc này năng lượng tràn trề như vận động viên leo núi, làm gì có chuyện sợ bóng tối chứ!
Mặt Thiên Vũ không chút cảm xúc đưa tay tắt màn hình camera, anh xoay người đi trở lại bàn làm việc. Vài phút sau, vì hình ảnh Diệp Chi cứ lởn vởn trong đầu làm anh không thể tập trung, Thiên Vũ bật lại màn hình camera giám sát, Diệp Chi vẫn đứng đó, chiếc ô của cô đã bị gió thổi lật ngược làm tất cả các xương của chiếc ô đều lộ ra, cái cây lớn phía sau lưng cô ấy đang rung chuyển, nhưng cô ấy dường như không nhận ra điều đó, cô ấy vẫn đứng đó chờ đợi anh mở cửa.
Thiên Vũ chỉ có thể thở dài, anh đưa tay nhấn nút, cửa biệt thự tự động mở ra, sau đó đi lại bàn tiếp tục xem xét lọ nước hoa.
Cô ấy đã giúp mình rất nhiều, nhất là sau vụ hỏa hoạn một tuần trước, vì vậy tối nay xem như trả ơn cô ấy.
Lúc này Diệp Chi vẫn ôm dù đứng ở cửa đang cân nhắc xem kế hoạch của Lâm Tín có đáng tin cậy hay không, nhưng bất ngờ cánh cửa đột nhiên mở ra. Cô đặt ô sang một bên và đi vào nhà. Trong phòng khách, lông mi Thiên Vũ thật dài đang rũ xuống, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm lấy ống nhỏ giọt, thêm chút gì đó vào cái lọ nhỏ.
“Anh đang pha chế nước hoa sao?” Diệp Chi đi vào, cô ngửi ngửi mùi hương, sau đó mới nhớ ra Thiên Vũ là chuyên gia về nước hoa nên theo bản năng lên tiếng hỏi.
Thiên Vũ rất tập trung vào công việc nên không trả lời câu hỏi của Diệp Chi. Chỉ là khi Diệp Chi mang theo một thân hơi nước bước đến gần, áp sát vào người anh, hơi thở nồng đậm nóng bỏng người của cô khiến anh không cách nào phớt lờ.
“Có một căn phòng trống ở phía bên trái của tầng một.” Thiên Vũ thêm dung môi vào trong bình, chậm rãi nói mà không nhìn Diệp Chi.
Khi dọn vào đây anh đã không kiểm tra tầng hai, nên không ai dọn dẹp hết, chỉ có thể để cô ấy ở tầng một, cạnh phòng của anh.
"Ồ, được." Diệp Chi sờ điện thoại trong túi, vì cô quên hỏi Lâm Tín tiếp theo sẽ làm gì để thúc đẩy mối quan hệ của hai người sau khi đã vào nhà. Chẳng lẽ sau đó lại chơi một mình!
Diệp Chi đi đến căn phòng trống bên trái và đặt chiếc ba lô vào. Tổng giám đốc tạm thời mở điện thoại ra xem, kéo lên kéo xuống chăm chỉ xem xét cẩm nang tình yêu đã lưu trong điện thoại rồi tự tin bước ra ngoài. Thiên Vũ vẫn đang chuyên tâm pha chế nước hoa, những lọ nước hoa trong tay anh dường như đã trở thành những tác phẩm nghệ thuật, tỉ mỉ từng giọt, thỉnh thoảng cúi đầu nhẹ nhàng ngửi mùi hương. Diệp Chi đứng bên cạnh, trái tim không ngừng đập rộn ràng. Ánh mắt từ bên mặt anh nhìn xuống đôi bàn tay mảnh khảnh sạch sẽ của người thanh niên, băng gạc đã được tháo ra nhưng vết thương trên đầu ngón tay vẫn còn.
Bên ngoài mưa càng ngày càng nặng hạt, giống như không muốn dừng, gió thổi vào thân cây làm đung đưa cành lá, thỉnh thoảng có tiếng sấm rền vang.
Bên trong ngôi nhà, một đôi nam nữ đang im lặng, người thanh niên chăm chú nhìn lọ nước hoa trong tay, còn cô gái thì lại chăm chú nhìn anh ấy. Loại nước hoa này có thể tùy ý pha trộn cũng không mất nhiều thời gian, rất nhanh Thiên Vũ đã làm xong, anh rót hợp chất vào lọ rồi để vào ngăn đá tủ lạnh nhỏ bên cạnh, còn chưa kịp lấy tay ra đã bị một màu trắng toát sáng lên bên ngoài kèm theo tiếng sấm vang dội làm cho giật mình. Hai người trong phòng vô thức cùng lúc nhìn ra cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn. Lúc này, một tiếng sấm tiếp tục vang lên, giống như đánh vào tai bọn họ. Cùng lúc đó, gió thổi dữ dội, những ô cửa sổ không đóng ở tầng hai rốt cuộc không thể giữ vững được mà bất ngờ đổ sập xuống. Cửa sổ bằng kính khung nhôm rơi xuống đất phát ra tiếng 'bốp bốp' cực kỳ đinh tai nhức óc.
Thiên Vũ bị chấn động kịch liệt, một hộp tinh dầu bên cạnh bàn bị hất đổ, vỡ vụn gần hết. Diệp Chi theo bản năng nhìn về phía anh, lại thấy Thiên Vũ đang nhìn chằm chằm vào nơi cửa sổ đã rơi ra bên ngoài, sắc mặt tái nhợt khó coi, bàn tay vừa mới bôi thuốc lại đan vào nhau siết chặt.
“Đừng nhìn nữa.” Diệp Chi bước nhanh đi tới đứng chắn trước mặt Thiên Vũ, một bàn tay đưa lên che đi tầm mắt của anh, một tay khác nắm lấy tay anh.
Hình ảnh màng máu đỏ đang bùng nổ đột nhiên bị chặn lại, lông mi chạm vào lòng bàn tay ấm áp đành phải khép lại. Thiên Vũ gần như mất đi tri giác với thế giới bên ngoài, anh chỉ có thể ngửi thấy vị đắng của bưởi trong mùi thơm hỗn hợp phức tạp xung quanh, dần dần trở nên mạnh mẽ và rõ ràng hơn, giống như người đang đứng phía trước anh.