Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 67: Chậm rãi tiếp cận



Diệp Chi vốn muốn khoe khoang với trợ lý rằng cô đang có kế hoạch theo đuổi chân ái của đời mình, nhưng cô đã kìm lại cảm xúc đó và nghĩ thầm, đợi cho đến khi theo đuổi được anh ấy mới công khai cho mọi người biết cũng chưa muộn. Nếu như không theo đuổi được cũng không ai biết, không thể để mất mặt với mọi người trong công ty!

Lâm Giang nhìn Diệp Chi, cô ấy đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hoàn toàn đã tiến vào trạng thái làm việc, không khác gì ngày thường, dường như cô ấy đã bình thường trở lại, và giành toàn bộ sức lực cho công việc của mình.

Anh cúi đầu đưa tay đẩy kính trên mũi, khóe môi cong lên: Chắc là cô ấy cảm thấy chuyện hẹn hò yêu đương rất nhàm chán nên đã bỏ cuộc rồi.

Lâm Giang hoàn toàn không ngạc nhiên với kết quả này. Nửa năm trước, anh đã biết sớm muộn gì gã đàn ông đó cũng bị Diệp Chi đá văng. Phúc ban đầu khi biết Diệp Chi hẹn hò với Lâm Tín. Khi đó, phản ứng đầu tiên của Lâm Giang không phải là đau buồn, mà là kinh ngạc. Anh không hiểu Diệp Chi đang nghĩ gì, đó là một lựa chọn quá vội vàng của cô ấy. Nói cách khác, trên thế giới này không ai có thể cự tuyệt Diệp Chi một khi cô ấy đã muốn tiếp cận, chỉ cần cô ấy muốn, cô ấy có thể khống chế trái tim của một người đàn ông bằng ánh mắt và hành động.

Nhưng giờ phút này, trái tim của Lâm Giang đã bình tĩnh trở lại. Bởi vì giọng điệu của Diệp Chi giống như thường lệ, trừ khi có vấn đề gì đó xảy ra mà cô ấy không muốn bộc lộ bằng cử chỉ và hành động mà thôi.

“Đứng ở đây làm gì?” Diệp Chi cầm tài liệu trên bàn, nhìn thấy trợ lý vẫn đứng bên cạnh mình ngẩn người, nên ngạc nhiên hỏi.

“Tôi đang nghĩ nên tặng quà gì cho cậu mừng nhà mới.” Lâm Giang lấy lại tinh thần, cười nói.

Diệp Chi mở hồ sơ ra, vừa xem vừa nói, “Không vội, từ từ nghĩ, tôi cũng chưa có kế hoạch ăn tân gia.”

Tân gia muốn quà gì hả? Tôi muốn quà cưới hơn!

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Chi trở nên điên cuồng vui sướng.

"Vậy tôi ra ngoài trước." Lâm Giang nói.

Diệp Chi vẫy tay, khi Lâm Giang đi ra ngoài, cô mới thẳng lưng lấy lại bình tĩnh: Phải nhanh chóng hoàn thành công việc rồi lén lút về sớm mới được, mình muốn gặp Thiên Vũ! Không biết anh ấy ở nhà một mình có sao không?

...

Khi Diệp Chi về đến nhà thì trời đã tắt nắng, cô từ chối lời mời ăn tối cùng nhau của Lâm Giang và vội vã rời khỏi công ty.

Hôm nay Thiên Vũ ở nhà không đến Ranshan. Căn biệt thự có hai đợt người ra vào là nhân viên sửa sang và dọn dẹp biệt thự, và nhân viên từ Ranshan hôm nay gửi mấy loại tinh dầu đến.

Khi Diệp Chi về đến cổng, cô thấy Thiên Vũ đang trồng cây ở sân trước. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu xám rộng rãi, cổ tay vén lên khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng nõn gầy guộc, nửa cúi người tưới khóm hoa vừa trồng. Cả người trông đẹp như muốn phát sáng.

Diệp Chi còn chưa kịp kinh ngạc mà nhìn đến ngây ngốc, người ở sân trước đột nhiên ngước mắt lên, đập vào đôi mắt xinh đẹp là một đôi mắt xinh đẹp khác.

Bị phát hiện rồi!

Đầu tiên Diệp Chi thấy ngượng ngùng, sau đó bình tĩnh giơ tay lên chào Thiên Vũ.

“Chào anh hàng xóm.”

Sớm muộn gì cũng đổi cách xưng hô này thành “Chào anh yêu!”

Diệp Chi là cô gái mới ngoài hai mươi tuổi, cô hoàn toàn không nhận ra mình đã bị tiêm nhiễm cái phong cách già dặn của những đối tác trung niên khi cùng họ hợp tác trong thời gian dài.

Thiên Vũ quay mặt đi tiếp tục tưới nước. Mặc dù anh không trả lời, nhưng Diệp Chi dường như đã nhận được tín hiệu cho thấy anh ấy đang quan tâm đến cô.

Diệp Chi vui vẻ bước vào cổng nhà Thiên Vũ, cô không về nhà mình thay quần áo mà trực tiếp đi đến bên cạnh anh. Nhìn Thiên Vũ tưới hoa một lúc, Diệp Chi chủ động bắt chuyện.

“Cây thủy tiên này phát triển rất tốt.”

Thiên Vũ dừng tay nhíu mày nhìn cô, “Đây là lan Nam Phi.”

Diệp Chi, “…”

Không phân biệt được hoa cũng không sao, nhưng có thể phân biệt được màu sắc mà, lan Nam Phi này có màu trắng nha.

Diệp Chi vẫn mỉm cười, da mặt em dài lắm, anh yên tâm đi.

Lúc này, sân trước không có ai, kỹ năng nói chuyện tình cảm mà Diệp Chi học được ngày hôm qua đã sẵn sàng sử dụng rồi. Từ khi còn là một đứa trẻ, cô ấy luôn thích rút ra những suy luận từ một ví dụ, và sau khi học được những từ bày tỏ yêu thương đơn thuần, cô có thể dễ dàng nói ra một cách khá tự nhiên.

Diệp Chi hắng giọng nói với Thiên Vũ, "Em thấy anh cũng thuần khiết và hoàn hảo như một đóa hoa lan Nam Phi."

“…” Thiên Vũ nắm chặt bình nước, mặt không đổi sắc ngẩng đầu nhìn Diệp Chi, “Em nói gì vậy?”

Thời khắc chốt là đây, Diệp Chi luôn suy nghĩ nhanh nhạy theo bản năng mà sử dụng ý tứ một cách linh hoạt. Cô nhìn Thiên Vũ sau đó mỉm cười, "Ý em là tay của anh thật là trắng, giống như đóa hoa lan Nam Phi vậy."

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com