Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 66: Là kế hoạch cho tương lai



Ngoài cửa sổ, mưa như trút nước và sấm sét không ngớt. Trong phòng khách, hai người đứng trước mặt nhau trong tư thế gần như ôm nhau. Diệp Chi hơi thấp hơn Thiên Vũ một cái đầu, đứng trước anh, cằm vừa đủ đặt trên vai anh, tay phải che đi tầm mắt người thanh niên, tay còn lại tách hai bàn tay của anh ra, ngón tay chen vào giữa đan xem khép lại.

Nhưng rõ ràng là không ai trong số họ nhận thấy.

Đôi mắt Thiên Vũ bị buộc phải nhắm lại, hàng mi dài khẽ run dưới lòng bàn tay Diệp Chi, màu đỏ như ác mộng luôn xuất hiện từ từ biến mất, mùi máu tanh nồng nặc kèm theo cũng được thay thế bằng mùi bưởi xanh hơi đắng. Sự tồn tại của người đằng trước kéo anh trở lại thực tại một cách nhẹ nhàng và êm ả.

Lúc này Diệp Chi hơi quay đầu, ánh mắt cô rơi trên cửa sổ, trầm tư. Lúc cửa sổ rơi xuống, trước sân có sấm chớp đánh xuống nên cũng sáng như ban ngày, hai người rõ ràng ngẩng đầu, tận mắt nhìn thấy cửa sổ lầu hai bị gió giật thổi bay. Lúc này cho dù lại vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất, trong lòng hai người cũng có sự chuẩn bị sẵn, Thiên Vũ không nên kinh hãi như thế mới phải?

Trừ khi... anh ấy không bị giật mình bởi tiếng cửa sổ rơi xuống, mà là vì một thứ khác.

Diệp bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, xác nhận rằng tình trạng của Thiên Vũ đang được cải thiện, sau đó quyết định từ từ buông tay xuống. Lúc này, rốt cuộc ý thức của Thiên Vũ cũng trở về, nhưng trước mặt có một đang chắn đường, anh chỉ có thể nghiêng người muốn trốn tránh, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ, lại có một tia phức tạp mà chính bản thân anh cũng không ý thức được.

“Buông ra.” Hai người vốn dĩ đứng rất gần nhau, nhưng vì Thiên Vũ đột nhiên nghiêng người nên chóp mũi suýt chút nữa chạm vào mặt Diệp Chi, lúc này hô hấp của hai người không tự chủ được quyện vào nhau.

Khoảng cách gần như vậy, Thiên Vũ lần đầu tiên nhìn rõ ràng khuôn mặt Diệp Chi, lúc cô ấy không cười, ánh mắt bình tĩnh, lông mi dày không vểnh lên mà ngược lại rủ xuống trên đuôi mắt thẳng tắp, xuất hiện một chút sắc bén. Nhưng một giây sau, đôi mắt kia cong lên ý cười, vẻ sắc bén cùng bình tĩnh ban đầu đã biến mất như ảo ảnh.

Diệp Chi chủ động lùi lại một bước, giơ tay phải của mình lên ra hiệu cô đã buông tay ra, "Ngày mai phải tìm người dọn dẹp và thay cửa sổ mới."

Thiên Vũ không nói gì, anh quay người, bàn tay phải giấu sau lưng vẫn còn sót lại hơi ấm của cô ấy, anh ngoảnh mặt đi, cúi đầu nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, mấy lọ tinh dầu đã vỡ, mấy lọ khác lăn lóc khắp nơi trên sàn nhà.

Diệp Chi đứng đối diện đã ngồi xổm xuống trước mặt anh, cô nhặt những chai tinh dầu còn nguyên vẹn lên bỏ vào hộp rồi đưa cho Thiên Vũ.

“Ở đây không có chổi, ngày mai sẽ gọi người đến xử lý mấy mảnh vỡ.”

Thiên Vũ cầm lấy chiếc hộp bạc, anh bước đi loạng choạng, sau đó mở miệng bỏ lại một cậu, “Muộn rồi, ngủ sớm đi.”

Nói xong liền đi về phía bên trái lầu một, coi như không có chuyện gì xảy ra. Diệp Chi đứng trong phòng khách một lúc lâu, sau đó cũng đi về phòng mình. Thiên Vũ đi vào phòng tắm tẩy sạch mùi hôi trên người. Anh nằm nghiêng dưới chăn, đã được tắm bằng sữa tắm đặc chế, chỉ để lại mùi sữa tắm thoang thoảng, nhưng không hiểu sao vẫn có thể ngửi thấy mùi bưởi xanh. Một lúc lâu sau, Thiên Vũ đứng dậy đi từ tủ đầu giường lấy lọ nước hoa EG Ranshan ra. Trong bóng tối, bàn tay mảnh khảnh và trắng trẻo của anh ấn vào vòi, ấn rất lâu, anh xịt lên người mình, hương gỗ đàn hương lành lạnh lập tức át đi những mùi khác.

...

Sáng sớm tỉnh lại, khi bước ra phòng khách, Thiên Vũ phát hiện những mảnh thuỷ tinh vụn trên sàn nhà đã biến mất, trên bàn ăn còn có bữa sáng nóng hổi đang bốc khói.

Anh đi tới, nhìn thấy trên bàn ăn có dán một tờ giấy ghi chú: [Quà cho đêm ngủ nhờ tối qua.]

Trước đây anh đã từng nhìn thấy nét chữ của cô, nhưng lúc đó anh không để ý đến, bây giờ mới nhìn kỹ, nét chữ tự do thoải mái nhưng mặt trước của dòng chữ có gì đó ẩn chứa sức sống mãnh liệt.

Thiên Vũ cụp mắt, nhét tờ giấy ghi chú vào túi áo, thỉnh thoảng trong đầu anh lúc này lại có dấu hình ảnh của Diệp Chi vô ý chảy ra, giống như hệ điều hành của một chiếc máy tính được cày thêm một phần mềm mới. Nhưng không biết phần mềm này có tác dụng thế nào đối với hệ điều hành mà bộ nhớ đã bị tổn thương nghiêm trọng.

Lúc này, Diệp Chi đã đi đến công ty và bắt đầu làm việc. Cô ấy thường đi làm lúc chín giờ, nhưng cô ấy muốn hoàn thành công việc sớm để có thời gian làm một 'người hàng xóm tốt bụng'.

Lâm Giang đến lúc 8:30, anh hơi ngạc nhiên khi thấy Diệp Chi trong văn phòng, anh nghĩ hôm nay cô sẽ không đến làm việc. Anh nghiêng người sang tấm kính bên cạnh để nhìn mình trong gương, xác nhận mình không sơ suất trong cách ăn mặc, sau đó mới cầm tài liệu được sắp xếp gọn gàng trên bàn đi đến văn phòng gõ cửa.

“Vào đi.” Ánh mắt của Diệp Chi rơi vào trên máy vi tính, động tác ngón tay rất nhanh và linh hoạt.

“Tổng giám đốc, đây là báo cáo của các bộ phận vừa đưa tới.” Lâm Giang đi tới bên cạnh Diệp Chi, đem tài liệu đặt bên cạnh máy tính, sau đó anh hơi thay đổi ngữ khí, “Em đang làm việc à?”

Lâm Giang đổi cách xưng hô nhưng Diệp Chi lại không chú ý đến sự thay đổi này, sau khi gõ một dòng trên máy tính, cô dừng tay, đầu tiên nhìn vào tài liệu bên cạnh, sau đó ngước mắt nói với Lâm Giang.

"Gửi lịch trình tuần này cho tôi."

Lâm Giang cũng biết Diệp Chi là người nghiệm công việc, chỉ một thay đổi nhỏ trong cách nói chuyện cô ấy cũng không quá quan tâm. Anh lấy điện thoại ra gửi cho cô lịch trình trong tuần này.

Diệp Chi cẩn thận nhìn, sau đó quay sang nói, "Những thứ này sẽ được chuyển vào buổi sáng và tất cả các tài liệu cần xử lý hãy gửi liền cho tôi, các tệp khác sẽ được mở trực tiếp trên mạng, cố gắng hoàn thành càng sớm càng tốt."

Tuy không hiểu chuyện gì nhưng Lâm Giang liền đồng ý, anh đi ra ngoài và điều chỉnh lại lịch trình của Diệp Chi trong tuần này.

Sau khi điều chỉnh xong, anh nhận ra Diệp Chi đã vắt kiệt thời gian trống trong nhiều ngày để giải quyết công việc.

Lâm Giang dừng lại, dùng điện thoại di động gõ lên cửa, hỏi, "Mấy ngày nay cậu có sắp xếp gì không?”

Diệp Chi liếc nhìn lịch trình mới trên điện thoại di động, “Không cần sắp xếp, tôi có việc khác, những việc cần làm."

Là kế hoạch cho tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com