Tôi Tự Tìm Về Chính Mình

Chương 3



Cô ta nhìn thấy tôi thì khựng lại trong chốc lát, rồi lập tức đón tiếp như thể là… nữ chủ nhân.

 

“Chị là chị Tầm Phương phải không? Kỹ sư Thẩm ra công trường kiểm tra rồi, nếu chị báo trước là đến thì chắc ảnh đã ở lại trễ chút.

 

“Đây là Tiểu Xuyên hả? Lớn vậy rồi à, giống anh Lệ Sơn như đúc luôn đó.”

 

Tôi như hóa đá, đầu óc trống rỗng.

 

Nhìn căn phòng container chật chội trong công trường — vậy mà lại được người ta dọn dẹp sạch sẽ không tì vết.

 

Trên giường có hai cái gối, chăn được gấp ngay ngắn.

 

Cái bàn nhỏ bên cạnh còn có bếp gas mini, nồi niêu xoong chảo đủ cả.

 

Thậm chí, trên bàn làm việc cạnh cửa sổ còn có mấy chậu cúc nhỏ đang nở rộ rực rỡ.

 

Mọi thứ… đều được chăm chút tỉ mỉ.

 

Thẩm Lệ Sơn là người quen sống cẩu thả, chưa bao giờ gấp chăn, cũng không biết nấu ăn, càng ghét mấy thứ như trồng hoa chăm cỏ.

 

Hoa trong nhà dù có héo rũ ngay trước mắt, anh ta cũng chẳng bao giờ buồn tưới lấy một giọt nước.

 

Nhìn chiếc váy ngủ hai dây mỏng tang của phụ nữ treo trên giá, tôi thực sự không thể nào ngồi yên thêm được nữa, liền kéo Tiểu Xuyên bỏ chạy trong hoảng loạn.

 

Tôi không dám tưởng tượng.

 

Cũng không muốn tin vào những gì mình vừa thấy.

 

Những năm qua, Thẩm Lệ Sơn và cô ta… rốt cuộc đã sống với nhau dưới hình thức gì ở nơi này?

 

Bảo sao.

 

Suốt đoạn đường tới đây, ánh mắt người khác nhìn tôi đều mang theo chút kỳ lạ.

 

Tôi vừa khóc vừa bỏ chạy, nghĩ mãi vẫn không thể chấp nhận nổi.

 

Lại kéo theo Thẩm Xuyên đến thẳng văn phòng giám đốc dự án nơi Thẩm Lệ Sơn công tác.

 

Từ nhỏ ba mẹ đã nói tôi tính cách quá hiền lành, chậm chạp, không bướng bỉnh như anh chị, cũng không biết làm nũng như em út — sau này thể nào cũng chịu nhiều thiệt thòi.

 

Gặp phải chuyện như vậy, tôi chẳng nói được đạo lý gì to tát, chỉ biết ngồi trên ghế sô pha trong phòng giám đốc mà òa khóc không ngừng.

 

Thẩm Xuyên còn nhỏ, ngơ ngác không biết làm sao, chỉ đành ngồi bên cạnh tôi, lặng lẽ nhìn vị giám đốc.

 

Hôm đó, Thẩm Lệ Sơn rất nhanh bị gọi từ công trường về.

 

Vừa thấy hai mẹ con tôi, anh ta đã nổi trận lôi đình.

 

“Nhậm Tầm Phương, cô dám dắt theo con đến kiểm tra tôi à?

 

“Có chuyện gì thì không thể đợi về nhà đóng cửa mà nói sao? Nhất định phải đến tận đây làm mất mặt tôi, gây chuyện ầm ĩ không vãn hồi được cô mới hài lòng đúng không?

 

“Cô không ở công trường, Nhã Bình tốt bụng chăm sóc tôi chút thì có gì sai?

 

“Tháng nào tôi chẳng chuyển tiền đầy đủ vào thẻ cho cô? Hồi xưa điều kiện khổ, nam nữ cùng ở tập thể cũng là chuyện thường, tôi cũng đâu có không về nhà, sống như vậy thì có gì to tát chứ?!”

 

Tôi bị tiếng quát của anh ta làm cho choáng váng, đứng hình tại chỗ.

 

Lúc đó, giám đốc dự án đành phải đứng ra hòa giải:

 

“Gia hòa vạn sự hưng, bớt lời đi một chút. Để tôi nói một câu công bằng, chuyện lần này quả thật Kỹ sư Thẩm có phần không đúng.

 

“Nhưng em dâu cũng nên hiểu cho, cậu ấy quanh năm đóng quân ngoài công trường, một người đàn ông thì đôi khi cũng có những nhu cầu sinh lý là điều khó tránh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chỉ là trong lòng ảnh, quan trọng nhất vẫn là gia đình các em. Chuyện mà làm lớn lên, cậu ấy mất mặt, em cũng khó xử, có phải không?

 

“Anh bảo đảm với em, sẽ lập tức điều chuyển cô Dư sang chỗ khác. Em rộng lượng một chút, vì con cái mà nhẫn nhịn một lần đi.”

 

Thẩm Lệ Sơn thì lại lạnh lùng cười khẩy một tiếng:

 

“Không được. Dựa vào đâu mà phải điều chuyển Tiểu Dư?

 

“Ly hôn! Tôi muốn ly hôn với cô!

 

Nhất Phiến Băng Tâm

“Loại đàn bà không hiểu chuyện, không biết tin tưởng chồng mình như vậy, tôi – Thẩm Lệ Sơn – không cần!”

 

Tôi c.h.ế.t lặng bởi lời của anh ta, đến cả nước mắt cũng quên không rơi.

 

5

 

Lần đó làm ầm ĩ không nhỏ.

 

Anh ta nói ly hôn chỉ là lời nói lúc tức giận, còn tôi thì kiên quyết không đồng ý.

 

Tại sao tôi lại phải ly hôn?

 

Trong nhà tôi tần tảo vất vả chăm lo cho già trẻ lớn bé, còn anh ta ở bên ngoài ngoài công việc ra thì chẳng phải bận tâm điều gì khác.

 

Lại còn có người đàn bà mềm mại dịu dàng hầu hạ bên cạnh.

 

Giờ còn muốn tôi nhường chỗ cho cô ta nữa sao?

 

Lúc ấy trong lòng tôi ngập tràn là sự không cam tâm, không muốn chịu thua.

 

Nhưng tôi cũng không muốn cứ thế mà nuốt trôi cục tức này, giả vờ như chưa có gì xảy ra.

 

Cuối cùng, giằng co mãi vẫn không có kết quả, công ty và hai bên gia đình đều phải ra mặt.

 

Dư Nhã Bình bị điều chuyển khỏi dự án đó.

 

Ban lãnh đạo công ty hứa rằng sau này sẽ không để hai người họ cùng làm một dự án nữa.

 

Người lớn trong nhà thì thay nhau khuyên nhủ tôi bằng giọng điệu đầy ân cần, và tất cả đều cùng một thái độ:

 

“Thẩm Xuyên còn nhỏ, cần một gia đình đầy đủ, không thể thiếu cha được.”

 

“Nếu con ly hôn mà không nuôi con, mẹ kế liệu có thể đối xử tốt với nó sao? Con nỡ để Thẩm Xuyên bị người ta hành hạ à?”

 

“Nếu ly hôn rồi con dắt theo một đứa trẻ con trai, sau này còn dễ lấy chồng sao? Một người phụ nữ đơn độc nuôi con trai thì vất vả lắm đó.”

 

Cuối cùng, Thẩm Lệ Sơn cũng chịu nhượng bộ.

 

Anh ta lặng lẽ, mang vẻ thất vọng, trở về với gia đình.

 

Cũng hứa với tôi rằng sẽ không qua lại với người đàn bà nào khác nữa.

 

Người luôn tự cao như anh ta, thậm chí còn đích thân viết tay một tờ cam kết giao cho tôi.

 

Tôi hiểu, đó là giới hạn mà anh ta có thể nhượng bộ được.

 

Vì Thẩm Xuyên, tôi nghiến răng nuốt trọn cơn giận này.

 

Không ngờ, hai mươi năm sau, người đàn bà ấy lại một lần nữa xuất hiện bên cạnh Thẩm Lệ Sơn.

 

Tôi không dám nghĩ, rốt cuộc là bọn họ lại qua lại từ bao giờ.

 

Hay là… chưa từng dứt.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com