Tôi Tự Tìm Về Chính Mình 6
“Dì Dư à, gió lớn lắm, dì khoác tạm chiếc áo choàng này của con lên kẻo cảm lạnh.
“Mẹ chồng con tính tình hơi nhỏ nhen, mấy năm nay ba chồng cũng không biết bị bà ấy làm cho tức bao nhiêu lần rồi, dì cố gắng khuyên nhủ ông ấy một chút.”
Giọng con dâu tôi – Đường Lộ – vang lên, kéo tôi ra khỏi mớ ký ức cũ.
Tôi giật mình hoàn hồn, lập tức bấm tắt cuộc gọi.
Thật nực cười.
Tôi sớm đã sống thành một trò cười, vậy mà đến tận bây giờ mới tỉnh ngộ.
Cũng may, trước khi xuống mồ, tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra.
Tắt máy xong, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.
Quần áo cũ không cần nữa.
Những năm qua tôi lúc nào cũng tiết kiệm chuyện ăn mặc, Thẩm Lệ Sơn thì luôn chê tôi ăn mặc không ra dáng.
Tôi chỉ tùy tiện xếp vào vài bộ để thay, những thứ khác sau này đi mua mới cũng được.
Thứ coi như có chút giá trị duy nhất, chỉ còn lại ba món trang sức bằng vàng hồi cưới.
Chừng ấy năm qua, tôi chưa từng nỡ sắm thêm món nào mới.
Tôi cất gọn hết tất cả vào hành lý.
Quay đầu nhìn lại ngôi nhà này.
Tuy tôi không ra ngoài kiếm tiền, nhưng cả đời đã dốc hết sức mình để chăm lo vun vén.
Ngoại trừ hôm nay, ngôi nhà này lúc nào cũng sạch sẽ sáng sủa, gọn gàng ngăn nắp.
Con trai cũng đã lập gia đình, công việc ổn định, cuộc sống tạm gọi là viên mãn.
Thế nhưng trong căn nhà này, dường như chẳng có mấy thứ thật sự thuộc về tôi.
À, còn có…
Mấy chậu cây hoa tươi tốt trên ban công, là sở thích lớn nhất trong đời tôi.
Tôi chăm chút bao nhiêu năm, nhiều dây leo giờ đã bò lên tận tầng hai.
Tôi đi rồi, chắc chẳng ai chịu chăm sóc chúng nữa.
Thế nên tôi dứt khoát mang những chậu cây ấy, lần lượt tặng lại cho những người hàng xóm lâu nay vẫn thèm thuồng chúng.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, tôi chỉ khẽ cười khổ mà giải thích:
“Chuẩn bị đi xa một chuyến, chắc mấy tháng mới về. Mọi người cũng biết nhà tôi mà, ngoài tôi ra thì chẳng ai thèm đụng vào mấy thứ này.
“Thà tặng cho người biết quý trọng còn hơn để chúng c.h.ế.t dần.”
Mấy người hàng xóm mừng rỡ, cam đoan sẽ chăm sóc thật tốt.
Xử lý xong hết mọi thứ, thật ra trong lòng tôi vẫn có chút hoang mang, không biết nên đi đâu.
Tôi tiện tay mở WeChat, lướt thấy bà bạn già đang sống ở Đại Lý đăng mấy bức ảnh phong cảnh.
Nhớ lại những hình ảnh cây cối hoa cỏ mà bà ấy hay chia sẻ, lòng tôi lại thấy ngứa ngáy.
Nghĩ kỹ một hồi, tôi quyết định nhờ cô bé nhà hàng xóm giúp đặt một vé máy bay một chiều.
Ngày khởi hành là ngay hôm sau.
Tính ra, lúc Thẩm Lệ Sơn và bọn họ về đến nhà, chắc tôi cũng đã hạ cánh ở Đại Lý rồi.
07
Thu dọn xong hết mọi thứ, trước khi đi ngủ, tôi lại nhận được cuộc gọi từ Thẩm Lệ Sơn.
“Bà già, lần này bà hài lòng rồi chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - “Chỉ vì bà giận dỗi hôm nay mà con dâu buồn bực cả buổi tối, thằng Xuyên phải dỗ mãi mới khá hơn một chút.
“Nó nhờ tôi nhắc bà, ngày mai bạn bè nó đến ăn cơm, bà đừng có quên đấy, nó đã nói với người ta cả rồi.
“Bà nấu nhiều món một chút, đừng có keo kiệt như mọi khi, tụi tôi đi chơi mệt rồi cũng muốn được ăn bữa ngon.
“Lúc đó bà cũng nên xuống nước, nói vài câu tử tế xin lỗi con dâu là xong chuyện...”
Giọng ông ta hạ thấp xuống, hiếm khi nói dài dòng dặn dò nhiều như vậy.
Tôi cứ tưởng lòng mình đã bình lặng, nhưng nghe xong chỉ thấy càng thêm lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên từ không xa:
“Anh Lệ Sơn, anh đưa giúp em cái khăn tắm với, em quên lấy rồi...”
Thẩm Lệ Sơn chợt nhận ra, hoảng hốt cúp máy cái rụp.
Tôi thật sự bật cười trong giận dữ.
Cặp nam nữ này, đúng là "tình xưa không dứt" theo đúng nghĩa đen.
Nếu không phải tôi đã hạ quyết tâm buông bỏ ngôi nhà này,
Có lẽ giờ đây lại là những đêm trắng không thể ngủ nổi.
Lại như hai mươi năm trước — suy sụp, khóc lóc, tuyệt vọng.
Thậm chí… hoảng loạn đến phát cuồng.
May mà…
Một trận mưa lớn đã dội tôi tỉnh hoàn toàn.
Giống như sợi dây phơi trên ban công, treo đầy quần áo tươm tất của cả nhà,
Chỉ riêng bộ đồ ngủ nhàu nhĩ bạc màu của tôi luôn co lại ở một góc khuất.
Tôi chưa bao giờ được họ thật sự nhìn thấy.
08
Nhất Phiến Băng Tâm Sáng sớm hôm sau.
Tôi mang theo hành lý gọn nhẹ, gọi xe thẳng đến sân bay.
Nói ra cũng có chút xấu hổ.
Bao năm nay quanh quẩn bên bếp núc, chăm chồng con cháu,
Vậy mà mấy chục năm rồi chưa từng ra ngoài, càng chưa từng ngồi máy bay lần nào.
Bầu trời rộng lớn thật đấy.
Từ ô cửa sổ máy bay nhìn xuống, mây trắng bồng bềnh bất tận,
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một chút mong chờ đối với chặng đường mới chưa biết trước mắt.
Rất nhanh sau đó, tôi đã hạ cánh xuống Đại Lý.
Ngay khi hít vào ngụm không khí đầu tiên, không biết có phải do tâm lý hay không,
Một cảm giác tự do lạ lùng ập đến,
Thậm chí những nếp nhăn trên gương mặt dường như cũng giãn ra đôi chút.
Vừa bước ra khỏi ga đến, tôi liền nhìn thấy người bạn già đến đón mình — Mễ Huệ.
Cô ấy mang theo một bó hoa hướng dương.
Khi ôm chầm lấy nhau, tôi không kìm được mà rơi vài giọt nước mắt.
Cảm giác có chút xúc động và bất ngờ.
Vì được gặp lại bạn cũ,
Cũng vì đã không biết bao lâu rồi tôi chưa từng nhận được một bó hoa nào.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com
Báo lỗi chương