Nha sai dẫn mười gã đàn ông cường tráng đứng thành hàng trước cửa nhà ta.
「Tôn quả phụ, chọn lấy một người đi thôi. Nếu còn lẻ bóng, quan huyện sẽ thu gấp đôi thuế đinh của ngươi đấy!」
Ta vừa kinh ngạc vừa giận dữ, đánh giá kỹ lượt mười người này.
「Gã này gầy quá, gã này béo ú, gã này xấu xí, gã này ăn khỏe quá! Gã này nhìn là biết tâm thuật bất chính…」
Ta cứ vin đủ mọi lý do từ chối cho đến một ngày kia, có ba lang quân ưu tú bỗng nhiên đến tận cửa….
1
Ta là Dao Nương, góa phụ cuối cùng trong huyện thành chưa chịu tái giá.
Ba năm trước, trượng phu bị trưng binh, bỏ mình nơi chiến trường, trong nhà chỉ còn lại một hài tử năm tuổi và mẫu thân già yếu.
May mắn ta có nghề làm đậu hũ, dựa vào xưởng đậu hũ nhỏ mà sống qua ngày.
Nay tân hoàng lên ngôi, thiên hạ thái bình, ta vừa có chút tiền dư, lại tự mình làm chủ, con trai ngoan ngoãn, mẹ chồng hiền hòa, cuộc sống trôi qua vô cùng dễ chịu, căn bản không muốn tìm thêm bất kỳ gã đàn ông nào!
Chỉ tiếc triều ta vừa mới dựng nước, bách phế đãi hưng, cần kíp tăng cường nhân khẩu, triều đình có lệnh, nữ tử mười lăm tuổi chưa kết hôn sẽ bị tống vào ngục.
Huyện ta dưới sự cai trị của Giang huyện lệnh đã trở thành một huyện lớn về nhân khẩu, ngoại trừ những bé gái chưa đến tuổi thành thân, những người còn lại đều đã có nơi nương tựa.
Ngoài ra, nha môn còn phải tác hợp cho tất cả góa phụ và quả phu, loại "khó bảo" như ta quả thực là đối tượng được quan tâm đặc biệt, hễ một chút là tổ chức hoạt động xem mắt.
Thấy chưa, hôm nay lại kéo đến hơn mười tráng hán chắn trước cửa nhà, khiến ta tức đến lệch cả mũi!
2
Thấy trận thế này, ta vội vàng lấy khăn tay che miệng cười, tiến lên đón: 「Các vị quan gia, lại có chuyện gì vậy? Tiểu phụ đã nói muốn thủ tiết cho tiên phu, không muốn tái giá nữa mà!」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nha sai đáp: 「Cô không gả cũng được, những người này đều nguyện ý nhập trạch đấy! Trong nhà cô không có nam đinh trưởng thành, việc nặng việc nhọc ai làm? Nha môn cũng là vì tốt cho Tôn quả phụ thôi!」
Hừ! Muốn cưới ta còn phải nộp sính lễ đấy nhé, về đây là muốn ăn bám ta sao?!
Thật là nằm mơ giữa ban ngày!
Trong lòng ta nghĩ vậy, ngoài mặt dĩ nhiên vẫn phải khách khí, đành nói: 「Tiểu phụ làm ăn nhỏ, nào có việc nặng việc nhọc gì, hơn nữa Cẩu Oa Tử nhà ta chẳng mấy chốc sẽ lớn thôi, không cần, căn bản không cần đâu.」
Nha sai vẻ mặt ưu sầu nhìn ta, nói: 「Tôn quả phụ, cô đừng làm khó chúng tôi nữa, trong huyện nhiều người độc thân như vậy, đáng thương biết bao. Cô trẻ trung xinh đẹp thế này, lại còn có thể sinh con trai, đừng lãng phí chứ!」
Hắn dừng lại một chút, giọng điệu nặng hơn: 「Huyện lệnh đã nói, nếu nương tử vẫn không chịu thành thân, sẽ phải nộp gấp đôi thuế đinh đấy!」
Trời ạ! Một lần thuế đinh đã không ít, còn phải nộp gấp đôi?! Thật độc ác!
Ta hít sâu vài hơi, bất đắc dĩ bước về phía mười người kia.
Nhưng nhìn kỹ, thật sự không thể chọn được ai!
「Gã này gầy quá, là dân chạy nạn sao?
「Gã này béo ú quá, ta có nuôi lợn đâu!
「Gã này thì chắc nịch đấy, nhìn là biết ăn khỏe, ăn đến phá sản mất thôi!
「Gã này mắt chuột mày gian, nhìn là biết tâm địa bất chính, có khi lại là tội phạm bỏ trốn!
「……」
Những người đàn ông này vốn dĩ đều nhìn ta với ánh mắt nóng rực, sau khi nghe ta bình phẩm thì cúi đầu.
Nha sai tức giận đến bốc khói: 「Tôn quả phụ! Cô còn không chịu phối hợp, thì cứ đợi nộp thuế đi!!!」