Mà cũng vì hắn lượn nhiều quá, vài hoàng tử khác cũng bắt đầu chú ý đến nàng.
Trong một lần chơi đánh cầu, họ nhắc tới Tống tiểu thư:
“Con nhà thương nhân, nhìn cũng được đấy.”
“Lớn lên chắc cũng thành một món ngon.”
“Thái tử ca ca cũng thích à? Hay cưới nàng làm tiểu thiếp?”
“Huynh không cưới à? Không cưới thì ta ra tay trước…”
Lời lẽ tục tĩu, chẳng ra thể thống gì.
Tiêu Hạc Xuyên nghe mà m.á.u sôi, lấy cớ chơi đánh cầu, đuổi theo đánh một trận ra trò.
Từ đó về sau, hắn không dám lại gần nàng nữa.
Chỉ dám lén nhìn từ xa, giả vờ chơi bời lêu lổng mà bảo vệ nàng trong âm thầm.
Danh tiếng hư hỏng của hắn — cũng bắt đầu từ dạo ấy.
Cơ mà hư cũng tốt.
Có tiếng xấu rồi, mới có thể trong yến tiệc hoàng gia, đạp đổ vò rượu, từ chối hôn sự với tiểu thư nhà quan to.
Mới có thể, sau khi nghe tin Tống lão gia tính chuyện cưới gả cho con gái, chạy thẳng vào ngự thư phòng, dõng dạc xin thánh chỉ tứ hôn, còn đòi cả phong hiệu cho nàng.
Thậm chí, còn có thể mắng chửi không kiêng nể những bà mối cùng đám quan viên cứ muốn ghép đôi hắn với đám khuê nữ họ.
Dù sao thì danh tiếng cũng nát rồi.
Thà cả đời độc thân, còn hơn cưới mấy con chim oanh chim yến đầy rẫy toan tính lợi ích kia.
Chỉ là đáng tiếc…
“Một cô nương tốt thế mà mắt mù, lại thích cái tên họ Chu xấu xí đó…”
Mỗi lần say rượu, Tiêu Hạc Xuyên đều không nhịn được mà càm ràm như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
05
May mà trời xoay đất chuyển, cuối cùng vẫn là ta.
Hôm thành thân, nhìn Tống An Vũ trong hỷ phục đỏ rực, Tiêu Hạc Xuyên nghĩ vậy.
Trước tân phòng, bằng hữu say khướt nhét vào tay hắn một quyển sách tranh, cười gian:
“Lần đầu, nhớ học kỹ một chút, đừng để lại ấn tượng xấu với tẩu tử nhé!”
Rượu uống nhiều, đầu hắn cũng choáng váng.
Chưa kịp mở sách ra xem, đã bị đám bạn đẩy vào phòng tân hôn.
Suýt nữa ngã dúi dụi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trong lúc lảo đảo, quyển sách văng ra, rơi ngay bên chân Tống An Vũ.
Chắc vì ngạc nhiên, nàng mắt mở to, đôi má bừng đỏ như hoa đào.
Tiêu Hạc Xuyên cúi đầu nhìn — chỉ thấy bìa sách chỉnh tề trang trọng, mà bên trong lại là nam nữ trần truồng quấn lấy nhau, xuân sắc tràn đầy.
“Không phải! Cái này… không phải ta mang…”
Hắn vội vàng giải thích.
Nhưng khi ánh mắt chạm phải ánh nhìn của nàng...
Lần đầu tiên thấy nàng xấu hổ, lại đáng yêu như thế.
Tim Tiêu Hạc Xuyên đập loạn như sấm.
Ngay khoảnh khắc ấy, hắn bỗng nghĩ — chuyện này chắc… không cần học cũng biết.
Cảm giác… không học cũng được rồi.
-HẾT-