Tống An Vũ

Chương 12



24

 

Vòng tay của hắn nóng rực và rắn chắc.

 

Thanh âm bên tai cũng trầm thấp khàn đục, như chấn động nơi đáy lòng.

 

Ta sững người hồi lâu mới hiểu ra hai câu vừa rồi của hắn có ý gì.

 

Trái tim khẽ rung lên.

 

Ta khẽ đáp:

 

“Ừ, ta không tin.”

 

Dĩ nhiên ta biết, Chu Hành Dã chưa từng thật lòng hối hận hay động tâm với ta.

 

Hắn chỉ vì tự tôn bị tổn thương, không cam lòng bị người khác từ chối, tham lam muốn có tất cả mà thôi.

 

Có lẽ với hắn, chỉ khi mất hẳn rồi mới quay đầu.

 

Và ta tin, nếu hôm nay hắn may mắn không chết, không bao lâu sau hắn sẽ lại bắt đầu hoài niệm thứ gọi là "thâm tình" của Liên Vũ Yên.

 

Khi ta thoát khỏi vòng tay Tiêu Hạc Xuyên, tâm trạng đã khôi phục bình ổn.

 

Nhưng khi ngẩng đầu lên, lại đối diện ngay ánh mắt sâu không thấy đáy kia của hắn.

 

Lồng n.g.ự.c ta khẽ run lên.

 

Tựa như bị ai đó nhét vào một mảng lớn bông gòn, mềm nhũn, nghẹn ngào.

 

Lại như mặt hồ vốn lặng sóng, bỗng bị ai đó ném vào một hòn đá, gợn lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng.

 

Cảm xúc lạ lẫm chưa từng có ấy khiến ta khẽ sững sờ.

 

Ta vốn định nhân lúc này hỏi hắn mấy chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng:

 

Vì sao mấy hôm trước lại cố tình tránh mặt ta?

 

Thánh chỉ tứ hôn kia, rốt cuộc là chuyện gì?

 

Nhưng lời ra đến miệng, ta lại buột miệng hỏi:

 

“Chàng vẫn sẽ đến Tuy Nguyên quận chứ?”

 

“Đi.”

 

“Ừm… Vậy thì, sớm quay về nhé. Ta đợi chàng về thành thân.”

 

Rõ ràng sắc mặt Tiêu Hạc Xuyên trước đó vẫn lạnh lẽo như ngày đông tháng chạp.

 

Nhưng giờ khắc này, lại tựa như mưa tan nắng ló, sáng rỡ hẳn lên.

 

Khóe mắt đuôi mày đều ẩn hiện ý cười.

 

“Được. Chờ ta quay về cưới nàng!”

 

Bị cảm xúc của hắn lây sang, lòng ta cũng như có dòng mật ngọt rót vào, không kìm được khẽ cong khóe môi.

 

Thôi vậy.

 

Mấy lời định hỏi, để sau hãy nói.

 

Dù sao, sau này… còn rất nhiều thời gian.

 

Không vội.

 

NGOẠI TRUYỆN:

 

01

 

Sau khi tiễn Tống An Vũ về phủ bình an, Tiêu Hạc Xuyên liền cưỡi ngựa suốt đêm đuổi kịp đoàn cứu trợ thiên tai.

 

Dọc đường, tâm trạng hắn cực kỳ tốt.

 

Đến mức đám thị vệ đi theo cũng nhìn ra, không khỏi lên tiếng trêu:

 

“Thế tử, chúng ta đi cứu tế, đâu phải du xuân thưởng hoa chọc chim?”

 

“Ngài có thể đừng cười tươi như vậy được không?”

 

Tiêu Hạc Xuyên trừng mắt lườm hắn một cái.

 

Biết gì mà nói?

 

Rõ ràng là chưa từng nếm mùi tình ái, chẳng hiểu gì cả.

 

Thôi vậy, không ai yêu cũng thật đáng thương.

 

Không thèm chấp.

 

Dù sao, việc cứu tế mới là chuyện quan trọng.

 

Nghĩ một lúc, hắn giục ngựa đuổi theo trưởng công chúa:

 

“Mẫu thân, lần này cứu trợ xong trở về, con không định giấu tài nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thành thân xong, con sẽ xin ra biên ải, giữ nước hộ dân, được không?”

 

Chứ không thì, ở kinh thành, ai nhắc đến Tống cô nương, cũng phải tán thưởng một câu “Tống đại thiện nhân”.

 

Còn nhắc đến hắn — vẫn là câu:

 

“Chậc chậc, cái tên tiểu Diêm Vương ấy…”

 

Nghe mãi, cũng thấy mình chẳng xứng đôi gì cho cam.

 

02

 

Năm mười một tuổi, Tiêu Hạc Xuyên từng bị bắt cóc.

 

Hắn biết rõ kẻ bắt cóc mình là ai.

 

Chính là Tần phi, mẫu thân của tam hoàng tử.

 

Tần phi muốn ép mẫu thân hắn giúp huynh trưởng bà ta nắm giữ binh quyền.

 

Mẫu thân không đồng ý.

 

Bắt cóc là để đe dọa, cũng là cảnh cáo.

 

Nhưng hắn không ngốc — trên đường bị áp giải đã tự tìm cách trốn thoát.

 

Chỉ là, lúc bỏ chạy bị ngã gãy tay.

 

Hắn mơ mơ màng màng bị người ta xem là tiểu ăn mày, đưa đến thiện đường nhà họ Tống.

 

Chủ nhân của thiện đường, có một cô con gái đáng yêu tên là Tống An Vũ.

 

Ở đó nửa tháng, hắn chỉ gặp nàng hai lần.

 

Mỗi lần đều nghe nàng dịu dàng hỏi:

 

“Tiểu Ca ca, chỗ vết thương còn đau không?”

 

“Nếu còn đau, để muội đút cơm cho huynh nhé?”

 

Lần đầu nghe, Tiêu Hạc Xuyên chỉ cảm thấy — giọng nàng thật ngọt, gọi người cũng dễ nghe quá đỗi.

 

Nhưng đến lần thứ hai, hắn lại cảm thấy gai tai.

 

Miệng nàng ngọt quá thể rồi!

 

Bất kể là ai bằng tuổi, nàng đều gọi là “ca ca, tỷ tỷ”.

 

Thật phiền phức…

 

03

 

Chuyện bị bắt cóc năm đó, phủ trưởng công chúa chưa từng để lộ.

 

Tiêu Hạc Xuyên được tìm lại trong bí mật, Tần phi cũng từng dẫn tam hoàng tử tới “bày tỏ thiện chí”, đàm phán với mẫu thân hắn suốt hai canh giờ.

 

Hôm ấy, Tần phi làm như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn giả vờ thân thiết:

 

“Nghe nói thế tử ốm suốt nửa tháng, nay khí sắc tốt hơn rồi nhỉ?”

 

“Quả nhiên là cứng cáp hơn tiểu nghịch tử nhà ta.”

 

Tam hoàng tử cũng vội kéo tay hắn, đòi đi cưỡi ngựa chung.

 

Nhưng mẫu thân hắn từ chối tất cả.

 

Thực ra, mẫu thân hắn muốn đòi lại công đạo.

 

Nhưng hoàng đế — cữu phụ ruột hắn lại khuyên ngầm:

 

Việc lớn hóa nhỏ, đừng tính toán, tránh làm triều cục xáo trộn.

 

Mẫu thân nói:

 

“Đây chính là chính trị.”

 

“Một khi đứng nơi quyền cao chức trọng, khó tránh phải cân đo thiệt hơn, buông bỏ thứ không đáng.”

 

“Dù là ruột thịt cùng mẹ, dù từng cùng nhau vào sinh ra tử, nếu hào quang quá rực rỡ… người ta cũng sẽ dè chừng.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nhìn vẻ mặt thất vọng của mẫu thân, Tiêu Hạc Xuyên bỗng thấy mọi thứ… thật vô nghĩa.

 

Cả triều đình, cả cữu phụ hoàng đế của hắn — đều vô vị đến cực điểm.

 

04

 

Cũng trong năm ấy, Tiêu Hạc Xuyên quyết định từ bỏ con đường làm quan.

 

Hắn nghĩ, không phải học mấy bài kinh nghĩa khô khan kia cũng tốt.

 

Ít ra có thêm thời gian lén lút đi ngắm cô nương nhà họ Tống — thơm thơm mềm mềm kia.

 

Hai năm đó, hắn cứ vô tình cố ý lượn lờ trước mặt nàng.

 

Nhưng có lẽ, lúc ở thiện đường, hắn trông giống ăn mày quá, nàng chưa từng nhận ra.