Sau khi bước vào cửa, hắn không hề liếc nhìn ta lấy một cái, chỉ ngẩng cao đầu, dùng lỗ mũi để nhìn Chu Hành Dã.
“Ngươi có hôn ước mà còn dám nuôi nữ nhân trong phủ, nuôi tiểu thiếp cũng chưa chắc dám nghênh ngang như ngươi.”
“Nửa tháng trước trong phố đã truyền nhau rằng ngươi muốn cưới nữ nhân kia làm vợ. Thế nào? Ngươi cưới nàng ta làm chính thất, định để Tống tiểu thư làm thiếp?”
“Hừ... bản thiếu gia nằm mơ cũng chẳng mặt dày tới mức ấy!”
06
Tiêu Hạc Xuyên mồm miệng như pháo nổ, lời nào lời nấy chặn đứng họng Chu Hành Dã, khiến hắn tức mà nghẹn họng không thốt nổi một lời.
Lúc này, hắn và dáng vẻ đỏ mặt vì tức tối đêm qua quả thực hoàn toàn khác biệt.
Ta có hơi kinh ngạc, không nhịn được mà nhìn hắn thêm mấy lần.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn liếc ta một cái, rồi bỗng khẽ nhếch môi, nhướng mày như muốn khoe công:
“Nhìn xem, bản thiếu gia lợi hại không?”
Ta: …
Cũng thật sự lợi hại đấy.
Hôm qua lúc hắn sai người đưa ta về phủ, trời đã gần tối.
Từ ngoại thành kinh đô vào cung, dù có phi ngựa hết tốc lực cũng phải mất gần một canh giờ. Khi ấy có vội đi cũng khó lòng vào cung, bởi cung môn đã đóng.
Hôm nay triều sớm bắt đầu từ giờ Mão, giờ này hẳn là vẫn chưa tan triều.
Vậy nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, hắn làm cách nào có được thánh chỉ ban hôn, quả thực khiến người khác vô cùng kinh ngạc.
Có lẽ nhìn thấy ta và Tiêu Hạc Xuyên đang âm thầm đối mắt, sắc mặt Chu Hành Dã xanh rồi lại đỏ, nhưng hắn không thèm đếm xỉa đến Tiêu Hạc Xuyên, chỉ nhìn ta, giọng đầy khó chịu:
“Tống An Vũ! Nàng và ta vẫn chưa giải trừ hôn ước, thánh chỉ tứ hôn này làm sao tính được?”
“Đi! Theo ta vào cung bái kiến thánh thượng!”
Ta vẫn nắm chặt thánh chỉ, không nhúc nhích.
“Chu tướng quân,” ta lạnh nhạt mở lời, “Gần đến ngày thành thân ngươi mới nói muốn cưới người khác, ta không chấp nhận làm bình thê thì chỉ có thể làm thiếp.”
“Chẳng phải ngươi đã chắc mẩm rằng, đến phút cuối ta sẽ không dám hủy hôn sao?”
Có lẽ hắn không ngờ ta lại thẳng thừng từ chối như vậy, hai mắt bỗng trừng lớn, vẻ mặt như thể không dám tin.
“Vũ Yên theo ta chinh chiến ở Sơn Nguyệt Quan, chịu đủ khổ sở, nay lại… lại chịu nhục. Chỉ là một danh phận thôi mà! Mọi người đều nói nàng dịu dàng rộng lượng, vì sao lại không thể dung nàng?”
Dung nàng?
Ta suýt nữa bị chọc cười đến nghẹn thở.
“Người cùng nàng thanh mai trúc mã là ngươi, người muốn cưới nàng là ngươi.”
“Cớ gì ta không muốn gả cho ngươi, lại trở thành lỗi của ta vì không dung người?”
Ta dừng lại giây lát, rồi trầm giọng phân phó hạ nhân:
“Mau vào phòng mang thư hủy hôn ra đây.”
“Chu tướng quân, hôm nay dù không có thánh chỉ tứ hôn này, hôn sự giữa ta và ngươi, ta cũng nhất định sẽ hủy.”
“Thư hủy hôn đã viết xong. Từ nay về sau, ngươi cưới ai, ta gả cho ai, hai ta không còn liên quan, xin các vị ở đây làm chứng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khoảnh khắc hắn trông thấy thư hủy hôn, gương mặt lập tức tối sầm, cơn phẫn nộ bốc lên như núi lửa.
“Tống An Vũ, hủy hôn? Ngươi dám?!” – hắn gầm lên.
Đường đường là võ tướng, ra tay đã thành bản năng.
Có vẻ như hắn định lao tới bắt lấy ta.
Nhưng chưa kịp lại gần, vai đã bị người khác giữ chặt.
“Suỵt…” – một tiếng giễu cợt mềm mại vang lên – “Đừng hô to gọi nhỏ, lại còn gọi thẳng nhũ danh người ta như chó hoang sủa bậy giữa đường.”
Chu Hành Dã giãy giụa vài cái, nhưng không thoát được.
Mà Tiêu Hạc Xuyên, vẫn vững như núi.
Khi hắn tiến tới gần Chu Hành Dã, mặt không chút biểu cảm.
Ánh mắt tưởng như bình tĩnh, nhưng khi hạ xuống hàng mi, lại lạnh đến thấu xương.
“Từ nay trở đi, ngươi và nàng đã không còn bất kỳ liên hệ gì.”
“Về sau nếu có gặp lại, phiền ngươi gọi một tiếng ‘Tống nương tử’, hoặc ‘Thế tử phi’, đừng làm hoen ố thanh danh của nàng.”
07
Chu Hành Dã bị Tiêu Hạc Xuyên đuổi ra ngoài.
Không còn hắn quấy nhiễu, nội thị truyền chỉ nhận thưởng xong cũng cười tươi rói, vui vẻ hồi cung phục mệnh.
Mãi đến khi mọi người đều đã rời đi, sắc mặt Tiêu Hạc Xuyên mới đột ngột thả lỏng, lại khôi phục dáng vẻ phóng khoáng bất kham thường thấy.
Tối qua đèn đuốc lờ mờ, lại nói chuyện trong vội vàng, ta chưa kịp nhìn kỹ hắn.
Nói ra thì… hôm nay mới thực sự là lần đầu chính thức gặp mặt hắn.
Hôm nay hắn tóc vấn cao, áo gấm thắt ngọc đai.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
So với vẻ yêu mị mê hoặc tối qua, giờ đây lại càng thêm phần tuấn tú anh khí.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng lặng như tờ.
Một lúc sau, hắn chợt dời ánh mắt đi nơi khác, khẽ ho một tiếng, dường như hơi mất tự nhiên.
“Chu Hành Dã có công lao chiến trận, là người được sủng ái trong triều. Kinh thành này ai nấy đều trọng quyền thế, dù hắn ép cưới thêm vợ, nàng chủ động hủy hôn có lý, nhưng thiên hạ tất sẽ dị nghị.”
“Chuyện đến gấp, ta nhất thời cũng không nghĩ được biện pháp nào hay hơn.”
“Có thánh chỉ tứ hôn trong tay, người ngoài cũng chẳng dám khinh nàng nửa phần.”
Lời của Tiêu Hạc Xuyên, khiến lòng ta thoáng chấn động.
Quả đúng như vậy.
Ta là nữ tử, lại là thương nữ quen giao thiệp với ba giáo chín phái.
Khi đính hôn với Chu Hành Dã, còn tạm xem là môn đăng hộ đối.
Nhưng nay hắn đã là tướng quân lập đại công, còn ta vẫn chỉ là một nữ nhi thương gia.
Trong mắt người đời, vẫn là ta trèo cao.