Hôm nay nếu không có thánh chỉ này, chỉ vì hắn muốn cưới thêm người mà ta kiên quyết hủy hôn…
Vậy thì các lời như "ghen tuông", "lòng dạ hẹp hòi" ắt sẽ theo ta như hình với bóng, thậm chí ảnh hưởng đến danh tiếng thương hành của ta.
Ta thật không ngờ, chuyện gấp rút như vậy mà Tiêu Hạc Xuyên lại nghĩ xa như thế.
Khó tránh khỏi có chút bất ngờ.
“Nhưng như thế…” – ta nhìn hắn, nhẹ giọng – “Thế tử chẳng phải sẽ bị mang tiếng xấu sao? Nào là ngang ngược, phá hỏng mối duyên người ta…”
Dù sao trong mắt ta, hôn sự này vốn chỉ là một cuộc giao dịch.
Vì vậy hy sinh lớn đến thế… hoàn toàn không cần thiết.
Thế nhưng, Tiêu Hạc Xuyên lại không hề để tâm.
Hắn rút chiếc quạt xếp ra, “phạch” một tiếng mở ra quạt mát:
“Dù sao danh tiếng ta vốn chẳng tốt.”
“Nàng đã muốn gả cho bổn thiếu gia đến vậy, thì bổn thiếu gia tất nhiên phải thành toàn cho nàng rồi.”
Ta: ……
Không hiểu vì sao, câu “đa tạ” đã lên đến miệng, lại bỗng chốc nghẹn lại, khó nói thành lời.
08
Ta đoán không sai.
Kinh thành vốn long xà hỗn tạp, người nơi đây lại ham mê chuyện phong nguyệt làm trò trà dư tửu hậu.
Chưa đến hai ngày, khắp phố phường đã bàn tán xôn xao.
Chỉ là… lại chẳng ai nhắc đến ta.
Người người chỉ truyền nhau rằng Chu Hành Dã và ta vốn sắp thành thân, nửa đường bỗng có Tiêu Hạc Xuyên xuất hiện, ngang nhiên cướp đoạt ái tình.
Ngay cả thiên tử cũng bị lôi vào cuộc.
Nghe nói, hôm đó sau khi rời Tống phủ, Chu Hành Dã thực sự vào cung.
Hắn quỳ trước ngự tiền suốt mấy canh giờ, khẩn cầu hoàng thượng thu hồi thánh chỉ tứ hôn.
Thế nhưng, hoàng thượng chẳng buồn để ý, còn sai người đuổi hắn ra ngoài.
Lập tức, triều đình lẫn dân gian đều dấy lên lời đồn đại:
“Hoàng thượng thiên vị, cùng với Tiêu thế tử cưỡng đoạt nhân duyên người khác, đi ngược đạo lý, khiến lòng bách quan nguội lạnh.”
Khi tỳ nữ Tuệ Nhi dò hỏi được tin tức trở về, ta đang cùng quản gia tính toán thu chi và giấy tờ sở hữu của tửu lâu bên phố Đông.
Nàng chu môi, giận dữ bất bình:
“Thật chẳng hiểu nổi tên Chu tướng quân ấy nghĩ gì!”
“Rõ ràng là hắn muốn cưới người khác, giờ lại còn bày ra vẻ si tình khổ sở, làm như bị phụ tình vậy. Quả thực giả dối đến đáng ghét…”
Chu Hành Dã nghĩ gì ư?
“Chẳng qua là thánh chỉ tứ hôn và chuyện ta chủ động hủy hôn, khiến hắn mất mặt mà thôi.”
Ta không buồn giải thích thêm.
Chỉ là… ta đã lựa chọn hai tửu lâu làm ăn khấm khá, sai người mang giấy tờ nhà đất gửi đến Tiêu Hạc Xuyên, xem như một phần lời hứa sớm được thực hiện.
Ta vốn chỉ muốn báo đáp, giữ chữ tín.
Nào ngờ, giấy tờ nhà đất chưa qua được hai canh giờ thì đã bị Trưởng công chúa đích thân phái người trả lại.
09
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trưởng công chúa đến đột ngột, khiến ta hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
Nhìn bà "bốp" một tiếng đặt mạnh giấy tờ nhà đất xuống bàn, ta thậm chí còn hơi ngỡ ngàng, chưa kịp phản ứng.
Nhưng bà rõ ràng không có ý vòng vo.
“Ngươi sai người mang sản nghiệp tới là có ý gì?”
“Bản cung sinh là nhi tử, đâu phải nuôi tỳ nữ, không cần ngươi đưa sính lễ!”
Chủ vị trên cao, bà khẽ ngẩng cằm, đôi mày cau lại, khí thế áp người, uy nghi khiến người khác khó mà đối diện.
Ta chưa từng đối mặt trận thế như thế này, trong lòng thoáng hoảng hốt, đến hô hấp cũng khẽ nghẹn lại.
Về vị trưởng công chúa này, ta từng nghe không ít lời đồn.
Bà là tỷ tỷ ruột cùng mẹ với đương kim Thánh thượng.
Nghe nói, năm xưa khi tiên hoàng còn tại vị, mẫu phi của bà vốn là cung nữ xuất thân, địa vị thấp hèn, không được sủng ái.
Vì muốn giúp mẫu phi giữ sủng, cũng để đương kim hoàng đế khi ấy vẫn là hoàng tử giành được trọng thị, bà giả nam trang, nhập ngũ theo quân.
Chỉ huy đội quân nhỏ năm trăm người, đột nhập doanh trại Tây Nhung, c.h.é.m đầu tướng địch trong đêm, một trận thành danh.
Tương truyền, tính khí bà cương liệt, đến cả thiên tử cũng từng bị bà tát cho một cái.
Năm xưa khi hoàng thượng đăng cơ, trong cung từng xảy ra biến loạn.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chính là bà canh giữ cung môn, c.h.é.m loạn quân, dùng thân che tên cho hoàng đế, mới vãn hồi thế cục.
Vì thế, nhắc đến trưởng công chúa, ai nấy đều kinh sợ câm lặng, đến nay trong triều không ai dám đắc tội.
Thực ra, một trong những lý do ta chọn Tiêu Hạc Xuyên, cũng là vì vị trưởng công chúa này.
Nhìn bà vẫn lạnh mặt không mảy may dịu đi, ta cụp mắt trầm ngâm, nghĩ ngợi kỹ càng.
Một lúc lâu sau, mới dè dặt lựa lời:
“Điện hạ… những sản nghiệp đó… là tiểu nữ gửi tặng thế tử, xem như lời cảm tạ.”
Không hổ là người từng trải qua chính biến trong cung.
Chỉ một câu, bà đã hiểu rõ đầu đuôi.
“Tạ lễ?”
“Chẳng lẽ trong mắt ngươi, hôn sự giữa ngươi và nhi tử của bản cung, chỉ là một cuộc giao dịch?”
Lời vừa dứt, sắc mặt bà bỗng trầm xuống.
Tim ta bất giác thắt lại, vội mở miệng muốn giải thích.
Nhưng chưa kịp nói gì, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng ồn ào.
Chưa kịp để tỳ nữ chạy đến bẩm báo, một giọng nữ nghẹn ngào đau thương đã vang lên:
“Tống tiểu thư… ta chỉ muốn có một nơi dung thân thôi…”
“Xin người… xin hãy tha cho ta một con đường sống…”
10
Liên Vũ Yên bất ngờ tìm đến, khiến ta thoáng ngạc nhiên.
Dù sao trước đó, ta và nàng ta chỉ mới thoáng gặp một lần, không hề có giao tình.
Nàng được đưa vào, vẫn đang khóc.
Khóe mắt hoe đỏ, giọt lệ trong suốt đọng trên má, dáng vẻ yếu mềm khiến người nhìn không khỏi động lòng.
Quả thật, là một mỹ nhân.