Chu Hành Dã dường như cũng cảm nhận được điều gì,
song hắn chỉ dám giận mà không dám lên tiếng,
chỉ có thể quay đầu hỏi ta:
“Tống An Vũ, chẳng phải nàng đã nói ta và Vũ Yên thế nào, đều chẳng liên quan đến nàng sao?”
“Hôm nay sao còn làm khó nàng ấy?”
Hắn là do ta cố ý phái người mời đến.
Hỏi câu đó, ánh mắt hắn gắt gao dán lên người ta, nóng bỏng như thiêu.
Không biết có phải là ảo giác của ta hay không…
Ta như thấy trong mắt hắn, hiện lên một tia khẩn thiết.
Ta không đáp, chỉ nghiêng đầu tránh ánh mắt hắn,
rồi nhìn về phía Liên Vũ Yên đang được hắn đỡ dậy, sắc mặt tái nhợt.
Giọng ta thản nhiên như gió:
“Chớ vội. Ai làm khó ai, chờ người làm chứng đến rồi hãy nói cũng chưa muộn.”
Người được đưa đến rất nhanh.
Điều bất ngờ là: khi Tú Nhi dẫn người vào, phía sau lại có cả Tiểu thế tử – Tạ Hạc Xuyên.
Thấy mặt Chu Hành Dã, Tạ Hạc Xuyên liền nhíu mày thật sâu.
Nhưng khi ánh mắt lướt đến ta, hắn lại nhanh chóng né tránh,
rồi chuyển sang nhìn Trưởng Công Chúa:
“Mẫu thân đến Tống phủ làm gì?”
“Xem hát.” — Trưởng Công Chúa vẫn chẳng buồn nhìn hắn một cái,
ánh mắt chỉ chăm chú đặt trên Chu Hành Dã và Liên Vũ Yên, đầy vẻ hứng thú như xem tuồng.
Mà Liên Vũ Yên, vừa thấy người đàn ông ăn mặc rách rưới, tóc tai bù xù, vẻ mặt dơ dáy sau lưng Tú Nhi,
sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch, huyết sắc bay sạch.
Chưa kịp đợi ta hỏi gì,
người kia đã kích động tới đỏ cả mắt, gào lên:
“Chính là bọn chúng!”
“Vài hôm trước người đàn bà này đưa bạc cho ta và mấy huynh đệ, bảo tụi ta diễn một màn kịch với nàng ta!”
“Ai ngờ tên nam nhân kia vừa đến, nàng ta liền trở mặt chối bay, còn vu oan cho tụi ta, khiến huynh đệ ta phải mất mạng oan uổng!”
13
Lời của gã ăn mày, tựa như sét đánh giữa trời quang,
trong chớp mắt khiến mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Liên Vũ Yên.
Liên Vũ Yên rõ ràng đã hoảng loạn.
Thế nhưng nàng ta đương nhiên không chịu nhận.
“Ngươi nói bậy! Ta với ngươi vốn chẳng quen biết, khi nào từng có giao dịch gì?”
Nói xong, nàng ta lại nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn ta,
giọng nghẹn ngào như thể sắp khóc:
“Ta là nữ nhi, trinh tiết đối với ta còn quan trọng hơn tính mệnh.
Tống tiểu thư, dù cô có hận ta đến đâu, cũng không thể tùy tiện tìm một người đến vu oan cho ta như vậy chứ...?”
Ta không hề d.a.o động, chỉ nhướng mày, chậm rãi nói:
“Liên cô nương, có phải cô quên mất một chuyện—ta là thương nhân?”
Liên Vũ Yên sắc mặt cứng lại, tức giận hỏi lại:
“Thương nhân thì sao?”
Ta mỉm cười, giọng điệu vẫn nhàn nhạt:
“Ta buôn bán, có tiền.
Mà có tiền, thì có thể mua được mọi thứ ta muốn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong mắt thế nhân, sĩ nông công thương,
thương nhân đứng cuối, chẳng được coi trọng.
Nhưng chính những tửu lâu, trà quán, kỹ viện, y quán, nha môn—
nơi được xem là hạ cửu lưu—lại là nơi tin tức lan truyền nhanh nhất.
Liên Vũ Yên hẳn cho rằng việc mình làm kín kẽ, không ai hay biết.
Nàng ta đâu biết rằng, ngay khi rời khỏi Chu phủ,
giả trang đi đến góc phố Tây Môn tìm mấy tên ăn xin,
đã bị gã bán hàng rong, mụ dẫn khách thuê phòng,
và phu xe ở đầu phố nhìn thấy rõ ràng.
Và mấy mẩu tin vặt ấy, không quá hai canh giờ,
đã được đưa đến tay ta, qua những trà phường và tửu lâu dưới quyền ta.
Nhưng rõ ràng, Liên Vũ Yên không tin lời ta.
Nàng ta nghẹn ngào lên tiếng:
“Tống tiểu thư cô có tiền,
có tiền thì cũng có thể mua chuộc lòng người,
bảo họ đứng ra làm chứng giả giúp cô mà thôi.””
Nói xong, nàng ta nước mắt rưng rưng, quay sang nhìn Chu Hành Dã, đau lòng cầu khẩn:
“Tướng quân, sớm biết có ngày hôm nay bị người sỉ nhục thế này,
chi bằng khi ấy chàng đừng cứu thiếp,
để thiếp c.h.ế.t trong ngôi miếu hoang kia còn hơn…”
Nhưng lời nàng ta còn chưa dứt,
gã ăn mày ăn mặc tả tơi đã giận dữ mắng lớn:
“Phì! Ông đây tuy là ăn mày, nhưng sống quang minh chính đại!”
“Là ngươi đưa bạc cho tụi ta, bảo tụi ta giả vờ cướp ngươi,
nói là phu quân ngươi sủng thiếp diệt thê, muốn bày trò làm hắn đau lòng một phen.”
“Ai ngờ ngươi dẫn tụi ta vào cái miếu rách đó,
nói chẳng hai lời đã tự cởi xiêm y, còn phô ra cái yếm lụa màu vàng nhạt thêu hoa liên song sinh của ngươi!”
Gã càng nói càng lớn tiếng,
nói đến đoạn sau, lại khóc rống lên “hu hu” như chịu đại uất ức:
“Nếu không phải ông đây không thích nữ nhân,
thấy không ổn rồi chuồn trước, thì giờ ông còn cái mạng này sao?!”
“Còn huynh đệ kết nghĩa của ta,
tuy là ăn xin nơi đầu đường xó chợ, nhưng vốn là lương dân lương thiện,
lại bị phu quân ngươi một kiếm đ.â.m chết…”
Mỗi câu hắn nói ra, sắc mặt Liên Vũ Yên lại trắng thêm một phần.
Nhưng lần này, nàng ta còn chưa kịp biện giải,
gương mặt của Chu Hành Dã đã đen sầm lại.
Bởi vì, không ai rõ hơn hắn,
hôm đó Liên Vũ Yên mặc loại yếm gì…
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Và loại yếm đó, đúng thật là yếm lụa vàng nhạt, thêu hoa liên song sinh.
14
Sắc mặt khó coi của Chu Hành Dã, Liên Vũ Yên cũng thấy rõ.
Nàng ta cuống quýt kéo tay áo hắn, ánh mắt hoảng loạn không phương hướng:
“Tướng quân, chàng phải tin thiếp…”
Nhưng Chu Hành Dã không hề lên tiếng an ủi.
Hắn cắn chặt răng, trầm mặc hồi lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Thái trưởng công chúa ngồi trên chủ vị:
“Điện hạ, đây là chuyện riêng trong phủ thần.”
“Sau khi trở về, thần tất sẽ tra rõ. Hôm nay không dám làm phiền điện hạ thêm.”