Tống An Vũ

Chương 5



Vừa bước vào cửa, trông thấy Trưởng công chúa, sắc mặt nàng lập tức sững lại, kế đó kinh hoàng quỳ xuống, mặt tái nhợt như tờ giấy.

 

“Dân nữ không biết điện hạ cũng ở đây, không cố ý mạo phạm… xin điện hạ thứ tội.”

 

Không biết?

 

Trưởng công chúa vừa mới đến trước đó, nàng ta liền theo sau mà tới…

 

Cõi đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế?

 

Ta chẳng tin.





 

Nhưng Trưởng công chúa thì dường như lại tin.

 

Bà chỉ khẽ nhíu mày, bưng chén trà nhấp một ngụm.

 

Ánh mắt rũ xuống, nhìn thẳng về phía Liên Vũ Yên, không giận mà vẫn khiến người run sợ.

 

“Ngươi là ai?”

 

“Vừa rồi vì sao lại nói, muốn Tống cô nương cho ngươi một con đường sống?”

 

Liên Vũ Yên rạp người quỳ gối.

 

“Dân nữ là con gái của Liên Thắng, Thiên phu trưởng doanh Xích Tiêu. Ba năm trước phụ thân tử trận, là Chu tướng quân cưu mang dân nữ, luôn chăm sóc che chở.”

 

“Chu tướng quân lấy lễ huynh muội đối đãi với dân nữ, nhưng mấy ngày trước, dân nữ… dân nữ suýt bị người làm nhục…”

 

“Tướng quân thương cảm thân thế dân nữ khổ sở, lại gặp đại nạn, cho nên sau khi cưới Tống tiểu thư, nguyện cho dân nữ một danh phận thiếp thất, để giữ lại thanh danh.”

 

Nàng ta chẳng chút kiêng dè, đem chuyện suýt bị làm nhục ra kể hết không sót chữ nào.

 

Đến đoạn thương tâm, nước mắt từng giọt lớn lăn dài xuống má.

 

Sau một lúc dằn vặt, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn ta.

 

“Tống tiểu thư, ta biết người không ưa ta, cũng bởi vì ta nên người mới quyết ý lui hôn với tướng quân.”

 

“Giờ tướng quân vì người, muốn đuổi ta ra khỏi phủ.”

 

“Nhưng từ sau hôm gặp người, ta đã bị bắt cóc, danh tiết cũng mất, nay không còn nơi dung thân, nếu rời khỏi phủ tướng quân, chỉ còn con đường chết…”

 

“Cầu xin người, coi như đã trừng phạt ta rồi, xin đừng lui hôn với tướng quân, hãy để lại cho ta một con đường sống…”

 

11

 

Đúng là miệng lưỡi lợi hại!

 

Một phen lời lẽ của Liên Vũ Yên, thoạt nghe như là cầu xin tha thứ.

 

Nhưng từng câu từng chữ lại đầy ẩn ý, khiến người khác dễ sinh liên tưởng — tưởng rằng ta vì ghen tuông mà sai người hủy hoại trong sạch của nàng ta, còn không chịu buông tha, dồn ép nàng đến đường cùng.





 

Quả nhiên, Tú Nhi lập tức tức giận phản bác:

 

“Ngươi nói bậy! Ngươi bị mất trong sạch thì liên can gì đến tiểu thư nhà ta?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Hôm đó rõ ràng là Chu tướng quân nói muốn cưới ngươi làm chính thê, bảo tiểu thư nhà ta làm bình thê, không thì làm thiếp, hoặc lui hôn!”

 

Nhưng kiểu thanh minh này, lại đúng rơi vào bẫy của Liên Vũ Yên.

 

“Tướng quân và Tống tiểu thư đã có hôn ước từ trước, dù người có nhân từ thế nào, cũng không thể đến cận ngày thành thân mới đột ngột hối hận, hạ hôn thư với ta – một cô gái mồ côi danh tiết đã mất.”

 

“Hơn nữa, ta chưa từng nói chuyện mình suýt bị làm nhục có liên quan đến Tống tiểu thư, vị cô nương kia vì sao lại nghĩ như vậy?”

 

“Chẳng lẽ…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nàng ta tròn mắt nhìn, lộ vẻ bàng hoàng, ánh mắt hoang mang đảo qua ta và Tú Nhi, trên mặt viết rõ mấy chữ:

 

“Thì ra là vậy.”

 

Hiển nhiên, hôm nay nàng ta tới chính là nhắm vào ta.

 

Cố ý chọn lúc Trưởng công chúa đến, lại đến khóc lóc van xin ngay trước mặt mẹ chồng tương lai của ta.

 

Chỉ cần ta nói sai một câu, dùng sai một chữ, lập tức có thể bị gán tội “đố kỵ độc ác”, khiến hôn sự tan tành.

 

Ta chỉ cảm thấy buồn cười, cuối cùng nhịn không được mà bật cười khẽ.

 

Điều bất ngờ là… Trưởng công chúa không hề nổi giận, mà trái lại còn nhướng mày, đầy hứng thú nhìn ta:

 

“Ồ? Cô nương nhà họ Tống, chuyện này thật sự như vị cô nương kia nói sao?”

 

Ta mỉm cười, không vội trả lời, mà nhìn về phía Liên Vũ Yên:

 

“Liên cô nương, ngươi nói ta vì ghen mà lui hôn, lại khiến ngươi suýt bị làm nhục — vậy có chứng cớ gì không?”

 

Có vẻ nàng ta không ngờ ta vẫn bình tĩnh đến thế, còn phản kích.

 

Liên Vũ Yên sắc mặt khựng lại trong chốc lát, nhưng lập tức nước mắt lưng tròng mà đáp:

 

“Những lời ấy là do nha hoàn của người nói ra, chứ không phải ta nói…”

 

Quả thật giọt nước cũng không lọt.

 

Nhưng lần này, nàng ta e là phải thất vọng rồi.

 

Ta không tranh cãi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu:

 

“Ừm, vậy là không có chứng cứ gì cả…”

 

“Thế nhưng, hôm nay ngươi đã đến đây hỏi, thì ta tất nhiên phải trả lời rõ ràng, kẻo ngày sau lại truyền ra điều gì, bẩn thanh danh của ta.”

 

Nói xong, ta không nhìn nàng ta nữa, mà quay sang Trưởng công chúa:

 

“Điện hạ, không biết hôm nay người có rảnh không?”

 

“Chi bằng ở lại dùng bữa tối, cùng xem một vở kịch hay?”

 

12

 

Tất nhiên, Trưởng Công Chúa không hề vội.

 

Bà vừa nhấp trà Long Tĩnh ngon nhất năm nay của phủ ta,

vừa nghe hí khúc do gánh hát ta mời từ Nam Uyển về, rất mực chăm chú.

 

Không biết là vô tình hay cố ý, vậy mà bà vẫn chưa một lời cho Liên Vũ Yên đứng dậy.

 

Mà bà không mở lời, Liên Vũ Yên cũng chẳng dám cựa quậy,

chỉ đành ngoan ngoãn quỳ gối suốt như thế.

 

Mãi cho đến hai canh giờ trôi qua, một trích đoạn hát xong,

Chu Hành Dã mới thong dong đến muộn.

 

Lúc này, Trưởng Công Chúa mới như bừng tỉnh, nhẹ nhíu mày:

 

“A, cô nương này sao còn đang quỳ dưới đất?”

 

“Xem trí nhớ Bổn cung thật chẳng ra gì, tuổi già rồi, chuyện nhỏ như vậy cũng quên mất.”

 

“Chu tướng quân, còn không mau đỡ người dậy, mời ngồi?”

 

Nét mặt bà tỏ ra kinh ngạc vừa phải, diễn đến mức hoàn hảo.

 

Nhưng ta lại cứ cảm thấy có gì đó là lạ…