Tống An Vũ

Chương 8



“Nếu không, một khi đã thành thân rồi, thì nó là người của con.”

 

“Về sau nó gây ra chuyện gì, giở trò gì, đều phải tự mình mà dọn dẹp.”

 

“Bản cung sẽ không nhận đơn khiếu nại, coi như chưa từng sinh ra đứa con này.”

 

“Dạy dỗ nó hơn hai mươi năm, bản cung cũng đã đau đầu từng ấy năm,

giờ chỉ muốn được sống vài ngày yên tĩnh.”





 

“Nhưng con yên tâm, nếu con không phản đối cuộc hôn sự này,

thì từ nay đến ngày thành thân, bản cung sẽ để nó ở nhà tĩnh tâm, học lại quy củ.”

 

Ta: “…”

 

Mấy lời này nghe qua tưởng đâu thấu tình đạt lý, nhưng không hiểu sao,

ta lại thấy có điều gì rất kỳ lạ, mà nghĩ mãi không ra lạ ở đâu.

 

Cuối cùng, vẫn là Tiêu Hạc Xuyên, vành tai đỏ bừng, nghiến răng mở lời vạch trần:

 

“Mẫu thân, người đây… chẳng phải đang gả con gái đi sao?”

 

“Người thôi đi! Nói thêm vài câu nữa là con thật sự sẽ phải ở giá cả đời đấy!”

 

16

 

Thái trưởng công chúa bị Tiêu Hạc Xuyên vừa kéo vừa dỗ, đưa đi khỏi phủ.

 

Hắn không lập tức rời đi, mà đứng trước cửa, liên tục ngoái đầu nhìn theo kiệu của Thái trưởng công chúa.

 

Đến khi xác nhận bà không lén quay lại nghe trộm, lúc ấy hắn mới xoay người nhìn ta:

 

“Chuyện hôm nay, là ta suy tính chưa chu toàn.”

 

“Yên tâm, về sau sẽ không để những việc như thế tái diễn.”

 

Khi nói lời đó, trong mắt hắn lóe lên một tia sắc lạnh,

rồi biến mất nhanh như chớp, khiến người ta lạnh sống lưng.

 

Nhanh đến mức… suýt khiến ta tưởng là ảo giác.

 

Ta ngỡ hắn đang hứa rằng sẽ không giống như Chu Hành Dã,

để những “huynh huynh muội muội” làm loạn trước mặt ta.

 

Vội vàng lắc đầu:

 

“Sau khi thành thân, nếu thế tử muốn nạp thiếp hay cưới trắc phi cũng không sao cả.”

 

“Chỉ cần bên ngoài cho ta đủ thể diện, giữ vững sản nghiệp nhà họ Tống tại kinh thành…

Tất cả chi tiêu của ngài, ta vẫn sẽ gánh vác như lời đã hứa.”

 

Ta giải thích rất nhanh.

 

Nào ngờ hắn như bị lời ta chọc giận.

 

Hô hấp khựng lại, hai mắt trừng lớn:

 

“Lần trước là kỹ viện, lần này là thiếp với trắc phi…”

 

“Nàng… rốt cuộc có phải đang mong ta có thêm nữ nhân khác không?”

 

Thấy ta ngây người chưa kịp đáp, hắn cau mày thật chặt.

 

Không biết lại nghĩ tới chuyện gì, bỗng hừ lạnh một tiếng, trừng ta một cái, rồi phất tay áo bỏ đi.

 

Ta: ???

 

Khoan đã.

 

Hắn nổi giận cái gì vậy?

 

17

 

Có Thái trưởng công chúa cùng Thế tử Tiêu Hạc Xuyên ra mặt can thiệp, vụ án của Chu Hành Dã và Liên Vũ Yên ngay sáng sớm hôm sau đã được Ứng Thiên phủ trình tấu lên ngự tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tên ăn mày ta mời đến làm nhân chứng, tay cầm sổ hộ tịch của nghĩa huynh hắn, chứng cứ rõ ràng, không thể chối cãi.

 

Chu Hành Dã cùng Liên Vũ Yên, cứng họng không thể biện giải.

 

Liên Vũ Yên — kẻ đầu sỏ gây họa, bị xử tống giam, lưu đày.

 

Còn Chu Hành Dã, tuy là kẻ bị nàng lừa gạt, nhưng cũng khó thoát khỏi trách phạt:

 

 Bị giáng ba cấp

 Cấm túc nửa năm

 Phạt bổng lộc hai năm

 

Nghe nói, khi bản án được tuyên, mấy vị đại thần thân cận với Chu Hành Dã vẫn còn lẩm bẩm bất mãn.

Thậm chí còn lôi cả chuyện Thánh Thượng ban hôn giữa ta và Tiêu Hạc Xuyên ra làm cớ:

 

“Liên cô nương ấy, chẳng qua Chu tướng quân thương nàng đơn độc khổ sở…”

 

“Dẫu có sơ suất trong chuyện ngang hàng chính thất, nhưng Hoàng Thượng sao lại thiên vị Thái trưởng công chúa, giúp nhà họ Tiêu đoạt cả nhân duyên người ta?”

 

Song Thánh Thượng chẳng hề để tâm, chỉ hừ lạnh rồi ném hết tấu chương lên án thư:

 

“Trẫm thì có thể làm gì?”

 

“Chiếu chỉ tứ hôn kia, tên tiểu tử thối nhà họ Tiêu đã cầu trẫm viết từ năm năm trước rồi.”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Hồi ấy, tiểu thư nhà họ Tống còn chưa đính hôn.”

 

“Nếu không phải hắn cứ ôm khư khư chiếu chỉ, đêm đó còn lôi ra đắc ý khoe khoang, thì hôn sự của nhà họ Tống làm gì đến lượt Chu Hành Dã chen vào?”

 

“Chu – Tống hai nhà, hôn ước năm năm mà chưa thành, đi một vòng lớn rồi lại quay về điểm cũ, chẳng phải chứng minh vốn không có duyên đó sao?”

 

“Được rồi, chuyện này quyết rồi, ai nấy về sau không được nhắc lại nữa!”

 

Thánh Thượng vừa nổi giận, triều đình tức khắc im bặt.

 

Khi ta nghe được những lời này trong các lời đồn ngoài phố, đã là hai ngày sau.

 

Tuệ Nhi hí hửng chạy về báo tin, mắt cười đến gần như cong híp:

 

“Nghe nói mấy hôm nay Thế tử mỗi ngày đều ngồi canh trước cửa Ứng Thiên phủ…”

 

“Còn cố tình sai người đứng ngoài lớn tiếng kêu: ‘Công chính xử án! Nhanh chóng tra xét!’ nữa kìa!”

 

“Giờ thì thiên hạ đều mắng cái nhà họ Chu kia te tua…”

 

“Nói hắn chẳng biết trắng đen, nhìn người không rõ, vì một nữ tử chẳng ra gì mà hủy cả nhân duyên tốt, đáng đời!”

 

Người ngoài đàm tiếu ra sao, ta không để tâm.

 

Chỉ đem mấy câu Hoàng Thượng buột miệng thốt ra, nghiền ngẫm đi nghiền ngẫm lại.

 

Càng nghĩ, lòng càng thấy chột dạ.

 

Thì ra… Tiêu Hạc Xuyên đã cầu chiếu chỉ ban hôn từ năm năm trước?

 

Chẳng trách ngày đó ta chưa mở miệng khuyên, hắn đã thuận nước đẩy thuyền đáp ứng,

lại còn trong đêm chuẩn bị sẵn thánh chỉ.

 

Cũng chẳng trách hắn nghe ta nói đến kỹ viện, thiếp thất, thì lại tức giận đến vậy.

 

Ta chẳng rõ trong lòng là tư vị gì.

 

Chỉ biết rằng, hắn vì giữ thanh danh cho ta, cam lòng để người mắng mỏ.

 

Không chỉ cùng Thái trưởng công chúa ra mặt bảo vệ,

còn âm thầm giúp ta trông chừng vụ án.

 

Mà ta, lại coi hôn sự này như một cuộc giao dịch.

 

Chỉ vội vã đem hai cửa tiệm dâng tặng, hắn cũng chẳng thèm nhận.

 

Ta… thấy hổ thẹn.