Tống An Vũ

Chương 9



Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định chọn thêm mấy gian tiệm khác, tự mình đem tới tận tay hắn.

 

Nhưng không ngờ, hắn lại thật sự giận rồi.

 

Tuy rằng mỗi ngày đều có người đưa sính lễ đến phủ,

cách hai ba hôm lại gửi tới mấy món đồ chơi tinh xảo.

 

Thế mà người thì vẫn không thấy mặt,

lần nào cũng chỉ nhắn lại một câu:

 

“Đang học quy củ trong phủ.”

 

“Trước ngày thành thân, không tiện xuất hiện.”

 

Nhìn đống sính lễ chất như núi trong sảnh, Tuệ Nhi nghiêng đầu thắc mắc:

 

“Tiểu thư, thế tử rốt cuộc nghĩ gì vậy?”

 

“Còn gửi đến mấy món như điểm thúy, kim bạc, ngọc lưu ly… Chẳng lẽ ngài ấy không biết đây đều là hàng từ cửa tiệm của chúng ta hay sao?”

 

Ta: …

 

Lần đầu gặp phải chuyện kiểu này, ta cũng thật sự không hiểu.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Có lẽ là… đang ngầm nhắc ta rằng, hắn muốn những cửa tiệm này chăng?”

 

18

 

Ba tháng nói dài chẳng dài, chớp mắt đã trôi qua hai tháng.

 

Hôn lễ giữa phủ Tống gia và phủ Thái trưởng công chúa được chuẩn bị đâu vào đấy, mọi sự đều ổn thỏa.

 

Thế nhưng còn chưa đến ngày lành tháng tốt, tai ương đã bất ngờ kéo đến.

 

Ở châu Tuy Nguyên, núi lở lũ quét, nước lũ hung tàn cuốn trôi nửa thành.

 

Nghe nói, ba hôm trước giữa đêm khuya, đột nhiên xảy ra địa chấn.

 

Động đất khiến đê Cang Giang sụp đổ, nước lũ tràn xuống hạ du, các thành trì đều bị nhấn chìm.

 

Sự việc xảy ra bất ngờ lại đúng vào lúc đêm tối, dân chúng đang say ngủ không kịp thoát thân, tổn thất nặng nề, thương vong vô số.

 

Giờ đây không chỉ cần đại lượng nhân lực để cứu hộ, mà còn cần triều đình nhanh chóng cấp bạc cứu tế, xử lý hậu quả.

 

Thế nhưng, mấy năm nay đại Tĩnh và Tây Nhung giằng co ở Sơn Nguyệt quan, quốc khố đã sớm rỗng tuếch.

 

Nay chiến sự vừa yên, còn chưa kịp thở đã gặp thiên tai, triều đình nhất thời không xoay nổi ngân lượng.

 

Cuối cùng chỉ đành gõ đầu từng đại thần, từng thế gia, mong gom góp được ngân quỹ cứu dân.

 

Vừa nhận được tin, ta không hề chần chừ, lập tức tới phủ Thái trưởng công chúa.

 

“Tống gia ta hành thương mấy chục năm, tuy không dám nói là đại phú, nhưng cũng còn ít vốn liếng.”

 

“Nay bằng lòng xuất ra hai phần ba gia sản.”

 

“Sổ sách đã thống kê xong cả rồi: bảy nghìn vạn lượng bạc trắng, ba nghìn sáu trăm vạn thạch lương thực, còn có dược liệu, vải vóc, muối sắt…”

 

“Không biết điện hạ xem còn thiếu thứ gì, cứ việc nói, Tống gia ta xin dốc sức.”

 

So với lời ta nói nhẹ như gió thoảng, vẻ mặt của Thái trưởng công chúa cùng Tiêu Hạc Xuyên lại vô cùng kinh ngạc.

 

Nhất là Tiêu Hạc Xuyên — hắn khẽ trừng mắt, trong mắt thoáng hiện tia sáng, lại mang theo cảm xúc phức tạp mà ta chẳng đoán nổi.

 

“Đây là sản nghiệp Tống gia mấy đời tích góp, nàng thật sự nỡ lòng cho đi sao?”

 

Sao lại không nỡ?

 

Cha và tổ phụ ta khi còn tại thế, tuy làm thương nhân kiếm lời, nhưng cũng thường tu sửa cầu đường, xây dựng thiện đường giúp dân.

 

Chiến sự mấy năm ở Sơn Nguyệt quan, ta vẫn không ngừng đưa áo ấm lương thực, ban đầu là vì hôn ước với Chu Hành Dã, nhưng càng về sau, là bởi Tống gia gia huấn:

 

“Quốc sự trọng hơn gia sự.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“So với tiền tài, mạng người quan trọng hơn.”

 

“Tiền mất rồi còn có thể kiếm lại, nhưng nếu có thể dùng bạc để cứu được mạng người — vậy thì tất cả đều đáng giá.”

 

Lời vừa dứt, tay ta đã bị Thái trưởng công chúa nắm chặt.

 

Bàn tay bà mang theo lực đạo mạnh mẽ, hơi run rẩy, trong đôi mắt kia lấp lánh ánh lệ.

 

Ta cứ ngỡ bà sẽ cảm khái, thay hoàng thượng nói lời tri ân.

 

Nhưng không — bà nghẹn ngào mở miệng, lại chỉ nói một câu:

 

“Đứa nhỏ ngoan quá!”

 

“Gả cho tên ngốc nhà ta, đúng là… ủy khuất cho con rồi…”

 

19

 

Trận lũ ở quận Tuy Nguyên khiến cả kinh thành hoảng hốt lòng người.

 

Sau khi cùng Thái trưởng công chúa và Tiêu Hạc Xuyên thương nghị, ba người chúng ta nhất trí quyết định: tạm hoãn hôn lễ.

 

Từ kinh thành đến Tuy Nguyên, trên đường phải đi ngang qua Vĩnh Tây — nơi nổi tiếng lắm thổ phỉ.

 

Thái trưởng công chúa lo lắng tình hình phức tạp, chủ động xin xuất chinh, quyết đích thân dẫn binh đi một chuyến.

 

Tiêu Hạc Xuyên cũng hiếm khi nghiêm túc, chủ động đề xuất cùng đi cứu trợ.

 

Hôm họ xuất phát, ta đích thân rời thành tiễn đưa.

 

Lần này, Tiêu Hạc Xuyên không còn lảng tránh như những ngày trước.

 

Trên sườn dốc Mười Dặm bên ngoài thành, hắn đứng nghiêm trang, sắc mặt trịnh trọng, ánh mắt thẳng thắn nhìn ta.

 

Hoàn toàn chẳng còn vẻ ngông nghênh cà lơ phất phơ ngày thường.

 

Trong mắt hắn là một loại kiên định, là ta trước nay chưa từng thấy bao giờ.

 

“Tống An Vũ, ta biết ta xưa nay không học vấn, chẳng nghề nghiệp, hành sự buông thả, danh tiếng chẳng ra gì, không xứng với nàng.”

 

“Nhưng ta sẽ không mãi là kẻ như vậy.”

 

“Ta sẽ chứng minh cho nàng thấy.”



 

Lời hắn nói như một viên đá ném thẳng vào ngực, khiến tim ta khẽ run.

 

Nhưng còn chưa kịp hồi thần, hắn đã phi ngựa đuổi theo đoàn cứu tế, thân ảnh nhanh chóng khuất xa.

 

Mãi đến khi bóng lưng ấy hoàn toàn biến mất nơi đầu đường, ta mới sực tỉnh.

 

Không đúng.

 

Hắn là trưởng tử duy nhất của Thái trưởng công chúa, thân mang hoàng tộc quý mệnh, cao cao tại thượng.

 

Mà ta, chẳng qua chỉ là nữ nhi thương hộ, xuất thân thấp hèn.

 

Hắn vì sao lại phải chứng minh điều gì cho ta?

 

Vì một câu nói ấy của Tiêu Hạc Xuyên, ngay cả câu hỏi đã chuẩn bị từ lâu — rằng vì sao hắn cứ tránh mặt ta — ta cũng quên mất không kịp hỏi.

 

Trên đường quay về kinh thành, lòng ta rối bời, muôn vàn suy nghĩ không nguôi.

 

Thế nhưng còn chưa kịp nghĩ thấu, từng tràng tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng hô g.i.ế.c đã vang lên từ xa, càng lúc càng gần.

 

Chưa kịp phản ứng, cỗ xe ngựa rung mạnh một cái rồi khựng lại.

 

Ngay sau đó, bên ngoài vang lên giọng nam trầm khàn thô lỗ:

 

“Tống đại thiện nhân, phu nhân nhà chúng ta muốn gặp ngươi.”

 

“Xuống xe theo bọn ta một chuyến đi!”