Đồng tử hắn co rút dữ dội, căm tức xô ta ngã xuống: "Nàng nói nàng sẽ đợi ta."
Ta mặt không biểu cảm mặc hắn hành động, vẫn lặp lại câu nói đó: "Ngươi đến muộn rồi."
Ngươi đến muộn rồi, ta đã không còn là ta của trước kia nữa.
Ta bây giờ, đã không còn chút chân tình nào có thể lay động được nữa.
Lục Hoài Xuyên trên giường trợn mắt nhìn cảnh này, run rẩy muốn xuống giường kéo chúng ta ra: "A Kiều, các ngươi—"
Nhị Hoàng tử quay đầu lại, nụ cười khát m.á.u tàn nhẫn: "Không ngờ phải không phụ hoàng, người đàn bà của người chưa bao giờ yêu người, người trong lòng nàng ta là ta.
"Là người, là người đã cướp người của ta!"
Lục Hoài Xuyên lảo đảo, mặt không còn chút máu, tức giận đến hộc máu, cả người ngất đi.
Lúc Nhị Hoàng tử trúng kiếm, ta đang bị hắn kéo áo.
Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm xuyên qua ngực, nắm chặt vạt áo ta khó khăn quay đầu lại.
Là Trang Vương.
Máu tươi từ n.g.ự.c hắn chảy xuống, nhỏ lên n.g.ự.c ta, loang ra như một đóa hoa.
Ta nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, đẩy người ra: "Vĩnh biệt, Nhị điện hạ."
Thân thể ấm áp ngã xuống đất, vẫn nhìn ta chằm chằm, không chịu nhắm mắt.
Ta đưa tay vuốt qua, giúp hắn nhắm mắt lại, thờ ơ nhìn người vừa đến: "Vương gia lần này, rất đúng giờ."
Hắn rút kiếm về, nhướng mày: "Lần này mà không đúng giờ nữa, e là sự hợp tác giữa ta và cô nương phải kết thúc ở đây rồi nhỉ?
"Cô nương yên tâm, đại nghiệp sắp thành, chuyện bản vương đã hứa với cô nương tự nhiên sẽ làm được."
Ta cúi đầu, khóe môi cong lên, cười như không cười: "Nhưng mà, ta không tin Vương gia nữa thì phải làm sao?"
Hắn hơi sững lại: "Ý gì?"
Ta vỗ tay, trong điện không lớn lắm nhanh chóng ùa vào một đám Hắc Giáp Vệ, khống chế ngược lại đám binh lính vừa chạy tới.
Hắn kinh hãi biến sắc, không dám tin nhìn ta: "Hắc Giáp Vệ, sao lại ở trong tay ngươi?"
Ta chớp mắt: "Vương gia là người thông minh, có lẽ cũng có thể là một minh chủ. Nhưng Vương gia ngàn vạn lần không nên tính kế ta.
"Cái mạng này của ta tuy rẻ mạt, nhưng vẫn luôn muốn sống thêm vài năm. Vương gia quen kiểm soát toàn cục, thao túng người khác làm quân cờ. Nhưng Vương gia có lẽ đã quên, ta từng nói với Vương gia hợp tác cần có thành ý.
"Vương gia đã không thể cho ta thành ý mong muốn, vậy thì ta cũng chỉ đành có lỗi với Vương gia thôi."
Nói xong ta nhìn Lục Hoài Xuyên không biết đã từ từ tỉnh lại lúc nào, giọng điệu dịu dàng: "Người nói có phải không, Hoàng thượng?"
Lục Hoài Xuyên ngơ ngác nhìn ta, máy móc gật đầu.
Trang Vương sững sờ: "Ngươi đã làm gì hắn?"
Ta nhún vai, nụ cười nở rộ: "Đương nhiên là thuốc của Vương gia, ta chỉ là thêm chút đồ vào thôi."
Thêm chút đồ có thể biến người ta thành con rối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói đến đây giọng nói trở nên lạnh lùng, ra lệnh một tiếng: "Trang Vương cùng Nhị Hoàng tử phạm thượng làm loạn, tất cả bắt giữ lại cho ta."
10
Cuộc hỗn loạn kết thúc bằng việc Trang Vương bị c.h.é.m đầu.
Những người liên quan đều bị tống vào ngục giam.
Triều đình trải qua một trận gió tanh mưa máu, thay đổi lớn.
Mà Quý phi cũng bị hại trong cuộc cung biến này, để lại công chúa mới hai tuổi.
Nghe nói là người do Nhị Hoàng tử dẫn theo, cố ý g.i.ế.c tới Trường Tín Cung.
Ta thẫn thờ, nhớ lại ánh mắt hiểm độc của Lục Nghênh lúc trước: "A Kiều, những kẻ làm hại nàng một người ta cũng không tha."
Im lặng một lát, ta mang công chúa còn lại đi.
Còn Lục Hoài Xuyên, vẫn nửa sống nửa c.h.ế.t nằm ở Dưỡng Tâm Điện.
Ta chống đầu, vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c hắn: "Những kế sách Hoàng thượng nghĩ ra cho thần thiếp thật hay, Nhị Hoàng tử sụp đổ rồi, Trang Vương cũng thất thế rồi."
Hắn vẫn ánh mắt đờ đẫn: "Nàng vui là được."
Ta lại bĩu môi: "Thần thiếp mang thai, Thái y nói là hoàng tử, Hoàng thượng lập nó làm Thái tử được không?"
"Được."
"Sức khỏe Hoàng thượng không tốt, nếu người băng hà, thần thiếp biết tìm ai phò tá Thái tử?"
"Trịnh Thái phó, Từ Tướng quân, phủ Tưởng Quốc công đều là người đáng tin."
...
Đêm dần khuya.
Ta hỏi rất nhiều, hắn cũng trả lời rất nhiều.
Ở nơi mà ta không để ý, đôi mắt đờ đẫn đó dần trở nên tỉnh táo, rất nhanh lại bị đau đớn thay thế, cuối cùng lại từ từ trở về đờ đẫn.
Năm Vĩnh Hòa thứ chín, Thất hoàng tử ra đời, đại xá thiên hạ. Mẹ ruột là Thục phi được lập làm Hoàng hậu.