Tống Cẩn Kiều

Chương 9



Năm đó ta đã nói với bà, từ chối mối lương duyên của ta, bắt ta làm dắng thiếp đi theo hầu hạ, bà sẽ hối hận.



Bà ta nhắm mắt lại, hồi lâu mới thở ra một hơi, giọng nói đè nén cực thấp, như đang tự lẩm bẩm: "Ngươi nói không sai, ta hối hận rồi..."



8



Bà ta hối hận hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.



Quan trọng là, ta đã vào cung.



Với thân phận biểu tiểu thư của Hầu phủ, trở thành Thục phi.



Ở đó, ta đã gặp lại Quý phi nương nương đã lâu không thấy.



Bà ta tiều tụy đi nhiều, hoàn toàn khác với vẻ hăng hái đầy khí thế lần trước.



Bà ta lại đang khổ sở giải thích với Lục Hoài Xuyên: "Thần thiếp thật sự không biết nàng ta mang thai cốt nhục của Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là quá tức giận, không ngờ con cháu trong nhà lại làm ra chuyện như vậy, nên mới dìm nàng ta xuống ao."



Lục Hoài Xuyên chắp tay sau lưng đứng đó, vẫn không buồn để ý.



Bà ta định cầu xin tiếp, nhưng nhìn thấy ta ở cửa thì giọng nói đột ngột dừng lại.



Bà ta cao ngạo ngẩng đầu, không nói thêm nữa.



Lúc ra ngoài đi ngang qua ta, bà ta nhìn ta rất lâu.



Ánh mắt bà ta lạnh lùng, vẻ mặt phức tạp, như thể lần đầu tiên nhìn thẳng vào ta: "Phòng đủ mọi cách, vẫn khó phòng giặc nhà.



"Bổn cung lại không biết, trong nhà còn có hậu bối bản lĩnh đến thế.



"Ngươi làm ra loại chuyện hạ tiện này, có từng nghĩ đến người thân trong nhà, có từng nghĩ đến danh tiếng của người khác không?"



Ta nhướng mày, nhớ lại lời của lão phu nhân, quả không hổ là mẹ con.



Ta bật cười thành tiếng: "Nương nương ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt quá nhỉ, không biết ngày nương nương dìm ta xuống ao, có từng nghĩ ta là người thân của người không?"



Nói rồi ghé sát vào tai bà ta cười khẽ: "Hoàng thượng nghi ngờ nương nương cố ý hại ta bị dìm xuống ao, xem ra nương nương sớm đã biết kẻ gian phu của ta là ai rồi nhỉ?"



Bà ta toàn thân run lên, không thể tin được nhìn ta.



Khóe miệng ta nhếch lên, thấy chưa, giả vờ làm người quân tử, thực ra ý đồ rõ như ban ngày rồi.



Trong chuyện này, có lẽ lại là thủ đoạn của Trang Vương.



Một mặt ám chỉ với Quý phi rằng Hoàng đế và ta có dan díu, khiến bà ta mang thai mà vẫn về thăm nhà, mặt khác lại sai người nói cho Hoàng đế biết, Quý phi sớm đã biết thân phận của ta nên cố ý muốn hại c.h.ế.t ta.



Vừa ly gián Hoàng thượng và Quý phi, vừa đạt được kế hoạch ngày hôm đó.



Một mũi tên trúng hai đích, quả là chủ ý hay.



Hai mắt ta hơi nheo lại, nụ cười dần tắt.



Từ sau khi vào cung, Lục Hoài Xuyên quả thực đối xử với ta rất tốt.



Cung nhân nịnh trên nạt dưới, thứ tốt đẹp gì cũng đưa đến Chung Thúy Cung, khiến nơi ở của Quý phi trở nên lạnh lẽo.



May mà bà ta còn có đứa con trong bụng bảo vệ, nên cũng không chịu nhiều ấm ức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Thời gian thấm thoắt, bụng của Quý phi ngày một lớn, bà ta ngày ngày đề phòng ta, luôn lo lắng ta sẽ hại con của bà ta.



Cuối cùng vào tháng hai năm sau, bà ta thuận lợi sinh hạ một vị công chúa.



Công chúa ngay lập tức được đưa đến tay ta.



Trong những ngày bà ta dưỡng thai, ta đã sớm tiếp quản quyền quản lý hậu cung.



Có những loại thuốc Trang Vương đưa, ta ngày ngày cho Lục Hoài Xuyên uống, đủ để hắn không thể rời xa ta, quên đi những tình cũ trước kia của hắn.



Quý phi gắng gượng từ phòng sinh ra tìm ta, bà ta yếu vô cùng: "Cầu xin ngươi, nể tình cô cháu, trả lại con cho ta..."



Ta không có thói quen cướp con của người khác, nên không làm khó bà ta.



Nhị Hoàng tử vẫn thỉnh thoảng đến tìm ta, hắn đã trưởng thành hơn nhiều, còn để râu, trông cả người có vẻ âm trầm.



Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta xoa xoa trong lòng bàn tay: "A Kiều, nàng ta c.h.ế.t rồi."



Mày ta hơi nhíu lại, hiểu được "nàng ta" là ai.



Là đích tỷ.



Nụ cười hắn u ám, giọng nói toát ra hơi lạnh: "Ta nhốt nàng ta vào lồng heo, ném xuống biển, nàng ta sợ hãi vô cùng, liều mạng kêu la. Ta sai người dùng đá ném xuống, nàng ta bị rách mặt, chảy máu, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chìm xuống..."



Hắn nhìn ta, đôi mắt đen sâu thẳm: "A Kiều lúc đó, có phải cũng đau khổ như vậy không?"



Ta cười, gật đầu: "Làm tốt lắm, Điện hạ."



Không lâu sau, ta lại nhận được thư của Trang Vương.



Trong thư chỉ có bốn chữ: "Đến lúc nổi gió rồi."



Ta nhìn lên bầu trời, một màu xanh biếc.



Quả thực, cũng đến lúc nổi gió rồi.



9



Cuộc mưu phản của Nhị Hoàng tử đến bất ngờ không kịp đề phòng.



Hắn như một con thú hung dữ, nhanh chóng bao vây toàn bộ hoàng thành.



Lúc hắn tấn công đến Dưỡng Tâm Điện, ta vẫn đang cho Lục Hoài Xuyên uống thuốc.



Hắn vung roi dài quất văng bát thuốc, vỡ tan tành.



Hai mắt hắn đỏ ngầu: "A Kiều, ta đến đón nàng đây."



Ta bình tĩnh lau vết m.á.u b.ắ.n lên từ mảnh vỡ: "Ngươi đến muộn rồi."



Hắn không hiểu: "Ý gì?"



Ta nhìn hắn, vẻ mặt bình thản: "Ta có thai rồi."







 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com