Rất nhanh trong điện chỉ còn lại bốn người chúng ta.
Nhị Hoàng tử cúi gằm mặt, không dám thở mạnh.
Đích tỷ càng sợ đến run lẩy bẩy.
Chỉ có ta, sắc mặt nhàn nhạt, không có biểu cảm gì. Lục Hoài Xuyên tức đến bật cười, hắn túm lấy ta, ấn mạnh lên tường, cúi đầu hôn xuống.
Hắn như một con dã thú ngang ngược, hùng hồn tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Hồi lâu, hắn lau vết m.á.u trên môi ta, nhìn Nhị Hoàng tử của hắn với vẻ âm u, giọng nói chắc nịch: "Đây chính là quan hệ của chúng ta!"
Đối phương như bị sét đánh, sắc m.á.u trên mặt biến mất sạch sẽ, ngón tay run rẩy không nói nên lời, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó đảo lộn cả tam quan.
Còn đích tỷ thì không chịu nổi kinh sợ, hai mắt trợn trắng rồi ngất đi.
Một lúc sau, Nhị Hoàng tử 'bịch' một tiếng quỳ sụp xuống đất, vừa khóc lóc kêu gào vừa dập đầu: "Phụ hoàng tha mạng, phụ hoàng, nhi thần không biết ạ, nhi thần thật sự không biết Tống tam cô nương là người phụ nữ của người ạ."
"Tống Cẩn Kiều, hắn không biết, chẳng lẽ ngươi cũng không biết thân phận của mình sao?"
Ta lùi lại một bước, giằng khỏi sự kìm kẹp của hắn, khoé môi nở nụ cười lạnh.
"Thân phận của ta, ta có thân phận gì chứ?"
Hắn nhướng mày: "Ngươi đang trách trẫm?"
Ta quay mặt đi, cố nén tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng: "Thiếp không dám, thiếp chỉ là một nữ nhi yếu đuối, vừa không dám bất kính với quân vương, cũng không dám làm trái mệnh lệnh cha mẹ, không biết lời này của Hoàng thượng là có ý gì."
Hắn nhìn ta một lúc, cuối cùng bật cười.
Kéo ta vào lòng, dịu dàng nói: "Được rồi, tính khí còn lớn hơn cả trẫm, trẫm biết ngươi chịu ấm ức rồi.
Trẫm cũng nghe nói người bồi giá là Tứ tiểu thư, không ngờ lại là ngươi, là trẫm sơ suất."
Ta giãy giụa không thoát, dứt khoát dụi vào lòng hắn khóc lớn: "Ta là thiếp của con trai người, sao người dám chạm vào ta?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đôi mắt đen của hắn sâu thẳm, ôm ta càng chặt hơn, giọng nói cũng khàn đi một chút: "A Kiều, ngươi là người của trẫm, trẫm sẽ không để ngươi gả cho người khác.
Chuyện lần này, trẫm sẽ nghĩ cách. Ngươi yên tâm, Nhị Hoàng tử bọn họ không dám động đến ngươi."
Ta ngẩng đầu, mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung: "Vậy khi nào người cho thiếp vào cung?"
Hắn khựng lại, nhanh chóng cau mày: "A Kiều, đừng làm trẫm khó xử."
Ta không hỏi thêm, tỏ ra thấu tình đạt lý ôm lấy hắn, hơi thở thơm như lan: "Thiếp biết rồi, thiếp chờ Hoàng thượng."
Trong góc khuất không ai chú ý, ý cười không chạm đến đáy mắt.
Trên đường về phủ Nhị Hoàng tử, đích tỷ vẫn còn hôn mê.
Ánh mắt của Nhị Hoàng tử khóa chặt trên người ta, ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.
Đôi mắt đang khép hờ của ta mở ra: "Điện hạ, có chuyện gì sao?"
Hắn trầm giọng: "Ngươi lại là người phụ nữ của phụ hoàng, ta còn tưởng hậu cung ba ngàn mỹ nữ, phụ hoàng chỉ coi trọng Quý phi, hóa ra lén lút, ngài ấy còn nuôi một mỹ nhân.
Ngươi có biết, ánh mắt phụ hoàng nhìn ta đã thành ra thế nào không."
Hắn híp mắt lại, giọng điệu có chút âm dương quái khí: "Thật đáng tiếc... Nàng thiếp dâng đến tận cửa lại không chạm vào được, không sờ vào được, còn vô cớ bị phụ hoàng chán ghét, nữ nhân Tống gia các ngươi thật có bản lĩnh."
Ta hơi cúi đầu, khóe môi cong lên một gợn sóng, giọng nói nhẹ nhàng như cách một lớp màn che: "Điện hạ nói phải, thiếp cũng thấy vô cùng đáng tiếc."
Trong không khí tĩnh lặng, hơi thở Lục Nghênh hơi nghẹn lại, dường như nghĩ đến điều gì đó không thể tin nổi mà nhìn ta: "Ngươi có ý gì?"
Ta nhìn hắn, ánh mắt như sương khói hư ảo, khẽ thì thầm: "Hoàng thượng tuổi đã cao rồi, Điện hạ nghĩ sao?"
Mãi đến khi về đến phủ, đích tỷ mới từ từ tỉnh lại.
Nàng ta đầu tiên là mơ màng, sau khi nhìn thấy ta thì ký ức ùa về, ánh mắt đột ngột thay đổi, ngay sau đó một cái tát sắp giáng xuống.
Người cản nàng ta lại là Nhị Hoàng tử Lục Nghênh.
Đích tỷ không thể tin nổi trợn tròn mắt: "Ngươi lại giúp nó?
Chẳng lẽ ngươi không thấy, nó lại cùng Hoàng thượng—"
Lời chưa nói hết đã bị nhấn chìm trong ánh mắt lạnh lùng của Nhị Hoàng tử, hắn hạ giọng trầm thấp: "Nếu ngươi không muốn chết, thì nuốt hết những gì hôm nay nhìn thấy vào bụng cho ta."