Đích tỷ kinh ngạc đến mức cằm run lập cập, miệng mấp máy không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn ta: "Ngươi làm vậy, có xứng với tiểu cô cô không?
Hay là ngươi muốn làm nương nương, lại dám cả gan quyến rũ—"
Nói đến đây, sắc mặt nàng ta hơi thay đổi, cuối cùng cũng không nói ra, chuyển sang giọng cứng rắn: "Nếu tổ mẫu, cha mẹ biết chuyện này, nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu."
Ta ung dung nhìn gương mặt biến sắc của nàng ta, đột nhiên đưa tay ra, cười tủm tỉm nói: "Nói xong rồi?
Nói xong rồi thì trả lại bộ trâm cài tóc dạ minh châu của ta đây."
Nàng ta sững sờ, nhanh chóng lùi lại một bước cảnh giác nhìn ta, chế nhạo thành tiếng: "Sao thế, còn chưa vào cung đã muốn cướp đồ của ta, ngươi cũng xứng sao?"
Ta chậm rãi bước tới, ghé sát mặt nàng ta, trong con ngươi nàng ta phản chiếu hình ảnh của ta, âm u ác ý: "Ngươi đoán xem, đồ quý giá như vậy, tại sao lại gửi đến Tống gia? Lại đoán xem, tại sao công công tuyên chỉ lại bảo tỷ muội chia nhau, hả?"
Ta kéo dài giọng cuối, dọa nàng ta loạng choạng lùi lại.
Nàng ta không thể tin nổi nhìn ta chằm chằm, có lẽ không ngờ ta lại đối xử với nàng ta như vậy.
Cũng phải, giả vờ đáng thương lâu quá nên quên mất, bản chất của mình cũng là ngang ngược bá đạo.
Chỉ tiếc là, đã bị địa vị đích thứ đè cong cả lưng.
Bộ trâm cài tóc dạ minh châu đó cuối cùng vẫn về tay ta.
Là do Nhị Hoàng tử đích thân mang đến, ánh mắt hắn nhìn ta vừa mờ ám lại sâu xa.
Thỉnh thoảng hắn nắm lấy tay ta đưa lên môi, nhưng cũng không dám tiến thêm bước nữa.
Còn ta thì dùng ánh mắt oán hận bi thương nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Ta nghĩ, hắn hiểu ý ta.
Sau một thời gian khơi gợi, cuối cùng hắn cũng không kìm được lòng, hung hăng ôm chặt ta vào lòng, nghiến răng nghiến lợi: "Rõ ràng, là hắn cướp nữ nhân của bản điện!"
Những ngày ở phủ Hoàng tử, ta sống khá ung dung nhàn nhã.
Đích tỷ đối với ta thì kính trọng nhưng giữ khoảng cách, chỉ thỉnh thoảng gặp mặt lại ném cho ta ánh mắt oán hận hiểm độc, hận không thể băm vằm ta thành ngàn mảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta lại chỉ cười trừ cho qua, ra vẻ ngươi làm gì được ta, càng khiến nàng ta tức đến ngứa răng.
Chỉ là ta không ngờ, đích tỷ xưa nay ngu xuẩn phô trương, lại có lúc dùng đến não.
5
Vĩnh Ninh Bá phủ gần đây được xem là gia tộc quyền thế bậc nhất ở Kinh thành.
Ngoài việc Quý phi có thai, còn có con gái gả vào hoàng gia.
Đến mức ngày mừng thọ sáu mươi tuổi của Lão phu nhân Vĩnh Ninh Bá phủ, Bá phủ vô cùng náo nhiệt.
Sự náo nhiệt này lên đến đỉnh điểm sau khi Quý phi đích thân đến.
"Quý phi nương nương thiên tuế thiên thiên tuế."
Người trong Bá phủ quỳ rạp đầy đất, chỉ có Lão phu nhân run rẩy định cúi lạy thì bị ngăn lại, bà kích động đến run cả người: "Nương nương, sao người lại đến đây?"
Nữ tử mặc cung trang màu vàng nhạt đưa tay đỡ hờ bà, tay kia nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới.
Mày mắt bà ta tinh tế hơi xếch lên, trong từng cử chỉ, vừa xinh đẹp diễm lệ lại không mất đi vẻ quý phái, vừa dịu dàng mà không thiếu sự đoan trang.
Đây chính là Quý phi nương nương được sủng ái nhất đương triều, cũng là con gái út của tổ mẫu, em gái ruột của Vĩnh Ninh Bá, và cũng là cô ruột của ta.
Nói ra thì, ta cũng đã lâu không gặp bà ta.
Bà ta sinh ra đã cao quý, lại vào cung từ sớm, tự nhiên chẳng có mấy liên quan đến một thứ nữ hèn mọn như ta.
Ngay cả khi nhớ đến các cô nương nhà mẹ đẻ, cũng chỉ triệu đích tỷ vào cung bầu bạn.
Đến mức ánh mắt lướt qua ta, cũng chỉ là qua loa.
Sau khi nhìn một vòng mọi người, bà ta mới chậm rãi lên tiếng: "Đứng dậy cả đi, lần này bổn cung về, chẳng qua là muốn thăm mẹ thôi."
Cha ta mặt dày cười nói: "Nương nương nay đã có mang, còn về thăm mẹ, tấm lòng hiếu thảo này thật khiến người ta ngưỡng mộ."
Quý phi liếc ông một cái, không đáp lời.
Ta cúi đầu, người ta đều nói Quý phi cao ngạo, ngoài Lão phu nhân và đích tỷ ra, đối với những người khác phần lớn đều lạnh nhạt.
Cũng phải, Bá phủ sa sút bao nhiêu năm mới xuất hiện một con phượng hoàng vàng như vậy, tự nhiên có vốn liếng để kiêu ngạo.