Lão phu nhân và những người khác kéo Quý phi lại nói chuyện riêng tư, ta theo phản xạ định đi ra ngoài.
Chân chưa kịp bước ra đã bị đích mẫu gọi lại, bà ta lạnh mặt: "Ngươi thân là thiếp thất, sao có thể không hầu hạ chủ mẫu?"
Ta sững sờ, phải rồi, bây giờ ta ngay cả thân phận thứ nữ cũng không bằng.
Quý phi và Lão phu nhân tình mẹ con sâu đậm, đích mẫu cũng ở bên cạnh góp vui.
Chỉ có đích tỷ cười lạnh nhìn ta bưng trà rót nước, im lặng không nói.
Khi một chủ đề khác vừa kết thúc, đích tỷ đột nhiên cười với ta một cách kỳ quái, ngay sau đó hắt một cốc nước nóng vào mặt ta.
Không đợi ta phản ứng, nàng ta đã khóc lóc quỳ xuống trước mặt Quý phi: "Xin cô cô làm chủ cho con!"
Nước trên mặt ta nhỏ giọt không ngừng, ta ngơ ngác nhìn nàng ta.
Chỉ thấy nàng ta vừa khóc vừa kêu: "Nương nương người có biết không, tam muội muội trước khi gả vào phủ Nhị Hoàng tử, đã có thai rồi ạ!"
Cả phòng đều kinh ngạc.
Ta cũng khó mà tin nổi, không hiểu nhìn nàng ta.
Ta có thai? Sao có thể chứ?
Rõ ràng mấy hôm trước ta mới tìm đại phu xem qua, còn cố ý tránh người của họ.
Nàng ta phẫn hận không thôi, run tay chỉ vào ta: "Tam muội muội không trinh tiết, trước hôn nhân dan díu với người khác còn có nghiệt chủng.
Nhị Hoàng tử cũng phát hiện ra chuyện này, vì thể diện của Quý phi nương nương nên mới giấu nhẹm đi, nhưng cũng vì thế mà trút giận sang con.
Tam muội muội dù sao cũng là con gái Tống gia, con thực sự không dám tự ý quyết định, xin nương nương và tổ mẫu làm chủ cho vợ chồng chúng con ạ."
Sắc mặt Quý phi hơi nghiêm lại, lúc này mới cúi đầu, nhìn xuống từ trên cao: "Ngươi chính là dắng thiếp hồi môn của Nguyên Châu?"
Ta sững người một lát, nhìn thẳng vào mắt bà ta, trong lòng không nói nên lời: "Vâng."
Đây chính là, người phụ nữ Lục Hoài Xuyên đặt trên đầu quả tim.
Bà ta phất tay, không biết từ đâu xuất hiện mấy ma ma ăn mặc như người trong cung.
Một người đè ta lại, người kia nắm cánh tay ta bắt mạch.
Một lúc lâu sau, ma ma bắt mạch gật đầu: "Bẩm nương nương, nữ tử này quả thực đã có thai gần hai tháng."
Ta như rơi vào hầm băng, sao có thể chứ?
Ta và Lục Hoài Xuyên, rõ ràng lần nào ta cũng uống thuốc tránh thai rồi mà.
Tiếng khóc của đích tỷ vẫn tiếp diễn: "Xin nương nương cho con và Nhị Hoàng tử một công đạo ạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Con và Nhị Hoàng tử kết hôn vừa tròn một tháng hơn, sao nó có thể có thai hai tháng được chứ?"
Quý phi lúc này hoàn toàn nổi giận: "Hỗn xược!
Bổn cung có ý muốn giao hảo với Nhị Hoàng tử, ngươi lại làm ra chuyện hạ tiện thế này, khiến thể diện của bổn cung biết để vào đâu?
Người đâu, lôi nó xuống cho ta, dìm xuống ao!"
Rất nhanh có ma ma bắt lấy ta lôi ra ngoài.
Ta kinh hãi lắc đầu, liều mạng chống cự. Gương mặt nghiêng lạnh băng của Quý phi và gương mặt kiêu căng đắc ý của đích tỷ hiện ra trước mắt, như thể đang nhìn một kẻ đã chết.
Ta không thể chết.
Ý nghĩ lóe lên, ta không màng gì mà la hét lên: "Ta không thể chết, đứa bé trong bụng ta là của— ư ư..."
Miệng bị nhét lại, ngẩng đầu lên là gương mặt âm hiểm của đích tỷ: "Ngươi còn mặt mũi nhắc đến gian phu của ngươi sao?"
Nói xong lại nhìn về phía ma ma: "Còn không mau đưa nó đi nhốt lồng heo dìm xuống nước, kẻo làm bẩn tai nương nương."
Để ý thấy ánh mắt liếc nhìn không vui của Quý phi, nàng ta cười lấy lòng: "Nương nương không cần nghĩ nhiều, nó chỉ là một thứ nữ, làm sao quen biết được quan to quý nhân nào, nương nương thân là Quý phi, ai mà lớn hơn Hoàng thượng được chứ?"
Nàng ta hơi nheo mắt, nụ cười có chút kỳ quái: "Chẳng lẽ, nó leo lên được Hoàng thượng rồi sao?"
Quý phi liếc xéo ta một cái, hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo ngồi xuống: "Chỉ dựa vào nó, mà cũng xứng sao?!"
6
Cuối cùng ta vẫn bị lôi đi.
Nước sâu ở hậu viện lạnh như băng, ta bị nhốt trong lồng heo, bất lực đập vào hàng rào, chìm xuống từng chút một.
Dần dần, nước hồ nhấn chìm ta.
Thấp thoáng, ta nghe thấy lời chế nhạo của đích tỷ: "Một thứ nữ hạ tiện, còn dám trèo cao, đúng là mơ tưởng hão huyền!
Hoàng thượng dù biết ngươi bị Quý phi xử chết, ngài cũng chỉ hỏi nương nương có động thai khí không, sẽ không thèm nhìn ngươi lấy một cái."
Lục Hoài Xuyên nghĩ thế nào, ta đã không muốn biết nữa.
Trước khi ý thức mơ hồ, trong đầu ta chỉ còn lại lòng hận thù sâu sắc.