Tống Lưu Tiên

Chương 3



Tuy sau này đại tỷ và nhị tỷ lần lượt xuất giá, nhưng đại ca lại cưới vợ, tứ muội và ngũ muội cũng dần trưởng thành, chỗ ở vẫn luôn eo hẹp.

 

Hứa Thất lang hơi ngạc nhiên thốt: “Tám huynh đệ tỷ muội? Bốn tỷ muội?”

 

Vị độc tử như hắn, tất nhiên chưa từng nếm trải nỗi lo chen chúc này.

 

Ta thở dài: “Phải vậy, ôi chao, chật chội đến mức khó chịu! Tuy náo nhiệt vui vẻ thật đấy, nhưng ngay cả một góc yên tĩnh riêng cho mình cũng không có.”

 

Ta chân thành nói với Hứa Thất lang: “Chàng không biết đâu, từ nhỏ ta đã có một tâm nguyện, là mong có một gian phòng chỉ thuộc về riêng ta. Đồ đạc có thể tự tay bày biện theo ý thích, có thể ung dung đọc sách viết chữ, chẳng bị ai quấy nhiễu.”

 

Hứa Thất lang tròn mắt kinh ngạc: “…Nàng đáp ứng hôn sự, chỉ vì về sau có thể chiếm riêng một gian phòng?”

 

Ta xấu hổ gật đầu: “Đợi sinh xong hài tử, chàng cứ đi tu tiên cũng được. Ta thực sự không để tâm. Ta chỉ… rất, rất mong có một căn phòng cho riêng mình thôi!”

 

Hứa Thất lang:  “...”

 

6

 

Ta cùng Hứa Thất lang trò chuyện đôi chút, chợt phát hiện sắc mặt hắn càng lúc càng đỏ.

 

Thấy trán hắn rịn đầy mồ hôi, tay chân cũng lúng túng cọ quậy không yên, ta ân cần hỏi:

 

“Chàng có phải muốn đi nhà xí không?”

 

Dáng vẻ này, giống y như tam đệ nhà ta mỗi khi nhịn tiểu quá lâu.

 

Phụ thân ta cũng từng nói, nam tử nếu cố nhịn quá mức, rất dễ sinh bệnh.

 

Hứa Thất lang như chợt bừng tỉnh điều gì đó, thần sắc đại biến, vội vàng quát lớn:

 

“Nàng đừng lo cho ta! Đừng chạm vào ta! Đừng lại gần!”

 

Nhìn bộ dáng như đối địch của hắn, ta thật sự chẳng còn lời nào để nói.

 

“Nhịn mãi cũng không tốt, chi bằng cứ đi nhà xí một chuyến đi.”

 

Cũng phải nói, Hứa phu nhân đúng là ra tay tàn nhẫn, vì sợ Hứa Thất lang bỏ trốn, nên vẫn trói hắn suốt từ đầu tới giờ.

 

Ta nghĩ, lấy lý lẽ khuyên người vẫn là thượng sách, hơn nữa, đường đường một nam tử, chẳng lẽ lại để ướt quần ngay tại đây?

 

Vì thế, ta bước tới, định giúp hắn tháo nút dây sau lưng.

 

Nhưng sợi dây buộc quá chặt, ta tốn không ít sức, mồ hôi vã ra đầy trán, vẫn chẳng tháo được.

 

Mà sắc mặt Hứa Thất lang càng lúc càng khó coi, hắn liên tục quát bảo ta tránh ra, còn định tự mình chạy ra ngoài.

 

Thế nhưng, bị trói như đòn bánh tét thế kia, làm sao chạy nổi?

 

Vừa mới đứng dậy, đi chưa được mấy bước đã ngã nhào xuống đất.

 

Nhìn hắn sốt ruột tới vậy, ta cũng thay hắn thấy xấu hổ thay.

 

Nếu hắn thật sự thất thố ngay trước mặt ta, e rằng sau này cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp ta nữa.

 

Bất đắc dĩ, ta đành nói: “Chàng đừng cử động nữa! Ta lấy kéo cắt dây cho chàng.”

 

Cuối cùng, ta cũng cắt đứt được sợi dây.

 

“Chàng không sao chứ? Mau đi nhà xí đi!”

 

7

 

Đôi mắt Hứa Thất lang đỏ au, đầy vẻ hung tợn, hắn đứng bất động, chỉ xoay đầu nhìn ta.

 

Ánh mắt ấy kỳ lạ vô cùng, tựa như thấy một con mồi hấp dẫn trước mắt.

 

Ta bất giác lùi lại hai bước: “Chàng làm sao vậy...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Còn chưa nói hết câu, trời đất bỗng quay cuồng, Hứa Thất lang đã ôm ngang ta nhấc bổng lên.

 

“A! Chàng làm gì vậy? Mau thả ta xuống!”

 

Ta hoảng hốt giãy giụa, nhưng vô dụng.

 

Thân thể nam tử, dù có gầy yếu đi nữa, cũng vẫn mạnh hơn ta rất nhiều!

 

Mặt Hứa Thất lang đỏ bừng, qua lớp y phục mỏng manh, ta cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn như bốc lửa.

 

Hắn ôm ta đi được mấy bước, liền ném mạnh ta xuống hỉ sàng.

 

Thắt lưng ta bị một quả táo đỏ dưới nệm đ.â.m vào, đau điếng!

 

“Chàng rốt cuộc muốn...”

 

Còn chưa kịp dứt lời, hắn đã khô miệng khát nước, nhào tới phủ lên người ta.

 

“A! Chàng không... không đi nhà xí sao?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ta mơ hồ không hiểu vì cớ gì hắn bỗng biến thành bộ dạng thế này. Mẫu thân từng nhắc đến chuyện phu thê khuê phòng, nhưng lời lẽ mập mờ, chẳng giảng rõ ràng.

 

Thì ra là như vậy sao?

 

Hứa Thất lang động tình dữ dội, vừa hôn lên cổ ta, vừa thở dốc nặng nề: “Sinh một đứa đi... như ý mấy người mong muốn...”

 

Hắn có thể nghĩ thông suốt là chuyện tốt, nhưng thế này thì không ổn!

 

Ta vừa đẩy hắn vừa kêu: “Thu xếp lại một chút đi! Chàng đè lên ta rồi! Ôi chao, toàn là đậu phộng...”

 

“Nàng lắm chuyện quá!”

 

“Ta đạp trúng vỏ lạc rồi...”

 

“Câm miệng! Không được mở miệng nữa!”

 

Hứa Thất lang lúc này đã chẳng màng gì nữa.

 

Ngày kế, ta ôm thắt lưng mỏi nhừ ngồi dậy, cảm giác như vừa bị tra tấn giày vò qua một trận.

 

Chỉ mới thế thôi, đã là hắn không tình nguyện?

 

Nếu hắn thực sự cam tâm tình nguyện, thì ta đây liệu còn mạng mà ngồi dậy được sao?

 

8

 

Thấy ta tỉnh lại, Hứa Thất lang cũng mở mắt.

 

Hắn hiển nhiên chưa quen việc cùng người khác chung chăn chung gối, vừa nhìn rõ mặt ta, sắc mặt liền đỏ bừng.

 

“Nàng...”

 

“Chàng...”

 

Chúng ta đồng thời cất tiếng, lại chẳng biết nên nói gì cho phải.

 

Bên ngoài nghe động tĩnh, vài nha hoàn, bà tử nối nhau bước vào, chuẩn bị hầu hạ hai chúng ta mặc y phục, rửa mặt chải đầu.

 

Trận thế này khiến ta có chút ngơ ngác.

 

Nhà ta chỉ có hai tiểu nha hoàn giúp việc thô lặt vặt, ngày thường y phục, giặt giũ, vá may đều tự thân lo liệu, nào từng chứng kiến cảnh tượng thế này.

 

Hứa Thất lang thì có vẻ ung dung hơn ta, thản nhiên để hai tiểu nha hoàn hầu hạ mặc áo chỉnh tề.

 

Thế nhưng, khi hai bà mụ cười hớn hở giơ tấm hỉ khăn dính vết m.á.u đêm qua, lớn tiếng chúc mừng, hắn vẫn không nhịn được mà phun ra một ngụm trà.

 

Ta: “....”

 

Vị phu quân này, xem ra cũng thuần khiết lắm thay.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com