Tống Lưu Tiên

Chương 4



9

 

Sau đó, chúng ta cùng nhau tới chính đường, bái kiến Tể tướng Hứa và Hứa phu nhân.

 

Hứa phu nhân hiển nhiên đã nhận được “tin vui” đêm động phòng, ánh mắt nhìn ta dịu dàng đến mức như muốn nhỏ nước.

 

“Đứa nhỏ ngoan, ngoan lắm, thật là vừa yêu vừa thương, sau này nương nhất định sẽ đối đãi con thật tốt! Nếu Thất lang dám đối xử không phải với con, nương nhất định sẽ mắng nó một trận!”

 

Nói đoạn, bà tháo chiếc vòng ngọc dương chi bạch ngọc quý giá trên tay, trao cho ta.

 

Thái độ của mẹ chồng đối với ta vô cùng quan trọng, trực tiếp quyết định cuộc sống sau này của ta tại Hứa gia có được yên ổn hay không.

 

Nhận được đánh giá như vậy, lòng ta an ổn không ít.

 

Tể tướng Hứa cũng vuốt râu tỏ vẻ hài lòng, nói mấy câu về chuyện khai chi tán diệp, phu thê đồng lòng.

 

Nói thật, đây là lần đầu tiên ta được gặp một vị đại quan bậc này, không nhịn được lén liếc nhìn thêm vài lần.

 

Hai mắt, một mũi, trông cũng chỉ là một vị trung niên nhân bình thường mà thôi.

 

Hứa Thất lang sắc mặt hơi lạnh, lặng lẽ đứng bên cạnh ta.

 

Hứa phu nhân cười cười lắc đầu, rồi dặn hắn: “Quốc tử giám đã cho ngươi mấy ngày nghỉ, hãy dẫn tức phụ về phòng hảo hảo trò chuyện đi.”

 

Thế là, ta và Hứa Thất lang lĩnh vài món lễ vật, cùng nhau hồi viện.

 

Trên đường đi, hắn vẫn trầm mặc không nói, bộ dạng như mang đầy tâm sự.

 

Ta nhếch miệng, thầm nghĩ, người này hôm qua đêm còn chẳng giống thế!

 

Rõ ràng đêm qua, ta chẳng hề cưỡng bức hắn, ngược lại chính hắn là người ân cần không rời ta nửa bước.

 

Hôm ấy, ta còn khóc lóc thảm thiết, vậy mà hắn vẫn chưa chịu buông tha!

 

Sau khi về phòng, ta đang định hỏi hắn có phải đã hối hận rồi hay không, thì hắn bỗng từ ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp gỗ, đưa cho ta, nói: “Từ nay về sau, cái này giao cho nàng giữ.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ta đón lấy, vừa mở ra xem, bên trong là không ít ngân phiếu, lại có cả thỏi bạc, thỏi vàng, cùng vô số châu báu kim ngân.

 

Đây là... tư trang riêng của hắn sao?

 

Hứa Thất lang không nhìn ta, chỉ khô khốc nói: “Toàn bộ tiền của ta đều ở đây, đã thành thân, từ nay đều giao cho nàng quản lý.”

 

Thấy ta hơi mở to mắt ngạc nhiên, hắn có phần lúng túng, nói tiếp: “Trong phủ người hầu nhiều, thường xuyên cần thưởng phạt, nàng có muốn mua gì cũng cứ việc, nếu không đủ, ta sẽ đến phòng tài vụ lấy thêm cho nàng.”

 

“Nàng, nàng sao lại không nói gì?”

 

Ta thở dài một hơi thật dài, rồi thật thà đáp: “Ta cứ tưởng chàng đã hối hận, những gì đêm qua nói đều chẳng tính nữa.”

 

Nghe tới hai chữ “đêm qua”, mặt Hứa Thất lang “vụt” một cái đỏ bừng lên.

 

“Nam tử hán đại trượng phu, há lại nuốt lời! Ta đã nói sẽ cùng nàng sinh con, ắt sẽ làm cho trọn!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ôi chao, sao hắn lại giống thiếu nữ khuê các thế này, hễ động một chút là đỏ mặt?

 

Ta mím môi cười khẽ, rồi nói: “Chỉ cần nàng không hối hận là được. Vậy... chàng có thể dẫn ta đi dạo vườn một chuyến chăng?”

 

Hồi nãy ngang qua hoa viên Hứa phủ, ta đã thấy lầu các san sát, hoa nở rực rỡ, phong cảnh hẳn là mỹ lệ vô cùng.

 

Hứa Thất lang hít sâu một hơi, đáp: “Được.”

 

10

 

Kỳ thực, ta cũng không rõ Hứa Thất lang đang nghĩ gì trong lòng.

 

Hắn nhìn có vẻ gượng gạo, chẳng lẽ chỉ vì ngượng ngùng?

 

Nhưng ngẫm lại, ta liền hiểu ra.

 

Hứa Thất lang tuy tạm thời thỏa hiệp, song trong lòng vẫn nghĩ tới việc ngày sau sẽ bỏ mặc mẹ góa con côi, nên lúc này mang đầy áy náy, mới đối với ta tốt như vậy.

 

Đã như thế, ta liền nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

Tiếp đó, chúng ta cùng dạo chơi trong hoa viên nửa buổi.

 

Bởi ta ngày thường rất ít được ra ngoài ngắm cảnh, nên thấy cảnh sắc rực rỡ thế này, thật lưu luyến chẳng muốn rời.

 

Mãi đến khi gần đến giờ dùng bữa trưa, ta mới lưu luyến theo Hứa Thất lang hồi phòng.

 

Dùng cơm xong, hắn nhìn ta trân trối một lúc lâu, rồi mới hỏi:

 

“Ta lại hỏi nàng một lần nữa, nàng thực sự không bị ai ép buộc? Cho dù... tương lai ta có rời bỏ nàng, nàng cũng cam nguyện làm thê tử của ta sao?”

 

Ta gật đầu: “Đêm qua ta đã nói với chàng, từng lời đều xuất phát từ chân tâm.”

 

Hứa Thất lang thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lướt qua một tia thất thần khó nhận ra.

 

Ta không để ý đến vẻ mặt hắn, chỉ cảm thấy một trận mệt mỏi ập tới.

 

Đêm qua chẳng được ngủ yên, lại vừa rong chơi nửa buổi, giờ quả thực không thể ngồi vững nữa.

 

Ta nói: “Chàng có thói quen ngủ trưa không? Ta mệt quá, muốn đi chợp mắt một lát.”

 

Hứa Thất lang đáp: “Ta thường ngày học tập tại Quốc Tử Giám, vốn không có thói quen ấy. Nàng cứ tự nhiên.”

 

Ta thuận miệng đáp: “Vậy thì tốt.”

 

Hai người chưa thân quen cứ ở mãi một chỗ, kỳ thực cũng chẳng có nhiều lời để nói.

 

Ta chỉ muốn cùng hắn sinh hạ hài tử, cũng chẳng thiết tha tìm hiểu gì nhiều về hắn.

 

Có lẽ, nếu ta tránh đi, hắn còn thấy thoải mái hơn cũng nên.

 

Thế nên ta liền tự mình bước vào phòng ngủ, tựa lưng lên giường, khép mắt lại.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com