Tống Lưu Tiên

Chương 7



Thật ra, khoảng thời gian này, ta rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn những gì ta từng tưởng tượng.

 

Ta và Hứa Thất lang rất hợp ý, chuyện sinh con... cũng vô cùng ngọt ngào.

 

Nếu mất đi hắn, ta e rằng sẽ chẳng bao giờ còn được vui vẻ như hiện tại.

 

Nghĩ tới đây, ta bỗng nhào tới, đè hắn ngã xuống, thì thầm: “Ta chỉ là... luyến tiếc chàng thôi.”

 

Hứa Thất lang vui mừng khôn xiết, lập tức ôm chầm lấy ta, nụ hôn nồng cháy trào dâng, khó mà ngừng lại được.

 

Người ta vẫn nói, tiểu biệt thắng tân hôn.

 

Một ngày xa cách, cũng tính là tiểu biệt đi.

 

16

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Cứ thế, ngày tháng an vui trôi qua, chớp mắt đã hai tháng.

 

Một hôm, vào lúc gần tới giờ dùng cơm tối, nha hoàn tới bẩm báo, nói Hứa Thất lang đã hồi phủ, hiện đang chờ ta ở chính viện cùng mẫu thân.

 

Bỗng nhiên trong lòng ta dâng lên cảm giác nặng nề, liền quay về phòng súc miệng, chỉnh trang lại rồi mới chậm rãi bước tới chính viện.

 

Khi ta vừa tới cửa, bỗng nghe bên trong truyền ra tiếng đối thoại.

 

“Giờ con cũng đã là người có thê tử, từ nay về sau chớ lại nhắc chuyện tầm tiên hỏi đạo nữa! Sinh cho ta một đứa cháu mới là chính sự!”

 

Thất lang lặng lẽ không đáp.

 

Hứa phu nhân giận dữ quát: “Đã thành thân lâu như vậy, mà con còn chưa chịu nghĩ thông sao?”

 

Hắn vẫn yên lặng không nói một lời.

 

Tim ta khẽ run.

 

Quả nhiên, hắn vẫn âm thầm giữ lấy tâm nguyện ban đầu.

 

Cũng phải thôi, vốn dĩ giữa chúng ta đã sớm ước định rõ ràng.

 

Nghĩ vậy, ta đè nén tâm tình, giả vờ như không hay biết, bước vào trong.

 

Mẫu thân chồng thấy ta tới, lập tức thu lại lời muốn nói, hòa nhã bảo: “Đến rồi à, mau ngồi xuống.”

 

Hứa Thất lang tựa hồ không dám nhìn thẳng vào mắt ta, chỉ lặng lẽ gắp cho ta một miếng thịt giò hoa.

 

Đó vốn là món ta yêu thích nhất, vậy mà hôm nay vừa nhìn thấy lớp mỡ bóng loáng ấy, ta lại không kìm được, nghẹn họng nôn ra một ngụm.

 

17

 

Thấy ta nôn mửa, ban đầu mẫu thân chồng còn lo lắng, kế đó liền mừng rỡ tươi cười.

 

“Mau, mau đi mời đại phu!”

 

Chẳng mấy chốc, đại phu từ Đồng Xuân Đường tới, trước kính cẩn bắt mạch cho ta, rồi mới nở nụ cười, cao giọng chúc mừng: “Chúc mừng phu nhân, chúc mừng thiếu gia, thiếu phu nhân đã có hỉ rồi.”

 

Mẫu thân chồng vui đến mức miệng cũng không khép lại nổi: “Nhanh thế đã có hỉ rồi! Thật tốt, thật tốt! Lưu Tiên, con quả thật là người có phúc! A Di Đà Phật, cảm tạ Bồ Tát phù hộ!”

 

Đại phu dặn dò: “Hiện tại thai kỳ còn sớm, xin thiếu phu nhân cần dưỡng thai cẩn thận, chớ để lao lực.”

 

Hứa Thất lang cũng mừng rỡ, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra chút gì đó phức tạp.

 

Mẫu thân hỏi han đại phu đủ điều, lại quay sang căn dặn Hứa Thất lang: “Nương tử con đã mang thai, con không được để nàng vất vả! Thôi thôi, từ nay con dọn ra thư phòng ngủ cho ta!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hứa Thất lang: “….”

 

Hắn còn chưa kịp đáp, mẫu thân đã sai người gói ghém chăn nệm, chuyển thẳng tới thư phòng.

 

Đêm đến, ta nằm một mình, bỗng thấy lòng trống trải lạ thường.

 

Chẳng phải từ trước đến nay, ta luôn mong mỏi có một gian phòng riêng sao?

 

Thế nhưng, lúc thật sự chỉ còn lại một mình, tại sao lại cảm thấy căn phòng rộng lớn đến vậy?

 

Nghe tin ta mang thai, mẫu thân ta đưa Tứ muội và Ngũ muội đến thăm.

 

Đây cũng là lần đầu tiên hai nàng bước chân vào Hứa phủ.

 

Tứ muội và Ngũ muội là một đôi song sinh, tuổi hãy còn nhỏ, cứ tíu tít chạy nhảy khắp nơi, chỗ nào cũng thấy mới mẻ, lạ lẫm.

 

“Tam tỷ, phòng tỷ thật là đẹp!”

 

“Ừ ừ, quả nhiên xứng danh nhà Tể tướng!”

 

Mẫu thân nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ vui mừng: “Không hổ là nữ nhi của ta, cái bụng thật là tranh khí!”

 

Bà thấy ta ăn mặc dùng đều là vật tốt nhất, rốt cuộc cũng yên tâm, nói: “Đợi sinh xong hài tử, hiền tế nhất định sẽ thu tâm, toàn tâm toàn ý cùng con sống trọn đời!”

 

Ta nhìn ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của mẫu thân, nhất thời chẳng biết nên nói gì.

 

Nhưng ta và Hứa Thất lang vốn đã giao ước, đợi sinh xong, sẽ để hắn tự do rời đi.

 

Mà nay, ngày đó, e cũng đã có thể đếm ngược rồi.

 

18

 

Vì thai kỳ còn sớm, mẫu thân chồng dặn ta chớ ra ngoài bừa bãi, cứ ở trong phòng an tâm nghỉ ngơi.

 

Ta đành đến thư phòng của Hứa Thất lang, tìm xem còn sách nào có thể g.i.ế.c thời gian.

 

Khi ta với tay lên tầng cao của giá sách lấy một quyển, vô ý làm rơi một cuộn tranh.

 

Ngoài bìa cuộn tranh có dấu tích mài mòn, hiển nhiên đã từng nhiều lần được Hứa Thất lang vuốt ve.

 

Lòng ta khẽ động, liền mở tranh ra xem.

 

Chỉ thấy bên trong vẽ một thiếu nữ chừng mười bốn mười lăm tuổi.

 

Nàng mặc một thân xiêm y màu hồng khói, đầu đội trâm ngọc trai, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, diễm lệ vô song.

 

Góc dưới bên phải bức tranh có mấy hàng chữ, là bút tích của Hứa Thất lang, viết rằng:

 

“Di ảnh treo tường trắng, gió thanh đầy cố cư. Âm dung dù đã khuất, ân đức còn lưu nơi thi thư.”

 

Một thiếu nữ mỹ lệ như vậy, vậy mà đã sớm khuất núi!

 

Ta chợt nhớ tới hôm nào cùng Hứa Thất lang luận về lý do hắn muốn tu tiên, ánh mắt bi thương thấp thoáng nơi thần sắc hắn.

 

【...Thành tiên rồi có thể siêu thoát luân hồi, còn có thể trông thấy tung tích người đã khuất, cho nên ta mới muốn tu tiên.】

 

Thì ra, trong lòng hắn đã sớm có người thương!

 

Chỉ tiếc thế sự vô thường, âm dương cách biệt, cho nên hắn mới cố chấp không chịu kết hôn.

 

Mà nay bị bức ép phải lấy ta, e rằng cũng chỉ là bất đắc dĩ.

 

Nghĩ tới đây, lòng ta như bị một tảng đá lớn đè nặng, ngột ngạt đến mức khó thở.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com