Tống Lưu Tiên

Chương 6



13

 

Từ nhỏ, mẫu thân ta đã bảo, ta kỳ lạ khác người, bên ngoài thì yếu mềm, mà bên trong một khi đã quyết, thì cực kỳ kiên định, lại còn rất đam mê chuyện thần linh quỷ quái.

 

Song bà cũng dặn, sách có thể đọc, nhưng dã thư nhàn sách thì phải dè chừng, kẻo dễ làm lệch lạc tính tình.

 

Bởi vậy, ta chỉ đọc qua ‘Sưu Thần Ký’, ‘Sơn Hải Kinh’, và lén lút đào trong thư phòng huynh trưởng ra ‘Dậu Dương Tạp Tổ’.

 

Nghe ta kể xong, hôm sau Hứa Thất lang liền lén dẫn ta vào thư phòng, chỉ vào một chồng sách, nói:

 

“Những thứ này, ta sai tiểu đồng đi tìm cho nàng.”

 

Hắn nghiêm trang khẽ hắng giọng, nói tiếp: “Mấy quyển thô tục hạ lưu ta đều bỏ hết rồi, chỉ giữ lại những cuốn miến cưỡng có thể xem.”

 

Nhiều như vậy sao!

 

Chồng sách ấy cao tới hơn một thước!

 

Lòng ta ngập tràn vui sướng, suýt nữa thì hò reo thành tiếng, lao tới hôn hắn một cái: “Phu quân, đa tạ chàng!”

 

Vì ta rất ít khi chủ động thân cận như vậy, nên nụ cười trên mặt Hứa Thất lang làm sao cũng không giấu nổi, hắn dịu dàng nói: “Gọi ta là Thất lang là được rồi... ta cũng muốn gọi nàng...”

 

Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, ta đã nhanh như chớp chạy đi, lật giở đống sách kia.

 

“Ôi, có cả ‘Chí Quái’, lại có cả ‘Chẩm Trung Ký’, trời ơi, từng này đủ để ta xem cả năm rồi!”

 

Những quyển sách ấy quả thực quá thú vị, khiến ta mê mẩn quên cả ăn ngủ.

 

Suốt cả ngày hôm đó, ta cứ loanh quanh trong thư phòng, đến đêm vẫn còn đốt đèn đọc sách.

 

Hứa Thất lang đợi ta trên giường đến nửa ngày, thấy ta hoàn toàn không có ý định đi nghỉ.

 

Hắn giục ta mấy lần, nhưng ta đang đọc đến đoạn gay cấn, chỉ qua loa đáp: “Biết rồi, biết rồi, một lát nữa sẽ ngủ…”

 

Ta nghe thấy hắn lẩm bẩm: “Đúng là tự mình rước lấy phiền...”

 

Hứa Thất lang thở dài một hơi, dứt khoát bước tới, bế bổng ta lên.

 

Ta giận dỗi đ.ấ.m n.g.ự.c hắn: “Thả ta xuống! Ta tự mình đi được!”

 

Hắn không chút lay chuyển, chỉ dịu dàng ghé sát tai ta thì thầm: “Nương tử, sinh hài tử mới là chuyện hệ trọng nhất của chúng ta.”

 

Tiếp đó, đèn hồng chiếu ấm, màn trướng mờ hương, đêm xuân tựa mật.

 

14

 

Bởi là ngày cuối cùng Hứa Thất lang được nghỉ, đêm qua hắn lại náo loạn cùng ta suốt nửa đêm.

 

Không biết đã qua mấy canh giờ, ta mới mơ mơ màng màng thiếp đi.

 

Chính vì vậy, hôm sau ta ngủ liền tới khi mặt trời lên cao ba sào.

 

“Không hay rồi, phải đi thỉnh an mẫu thân!”

 

Hứa Thất lang đã không còn trong phòng, hẳn là đã tới Quốc Tử Giám.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Y Thư bước vào, nói: “Thiếu gia dặn, không được quấy rầy thiếu phu nhân, cứ để người nghỉ thêm chút nữa.”

 

Hắn thì tự nhiên có thể ngủ thêm, nhưng ta đây vẫn là tân nương mới nhập môn.

 

Mới gả vào mấy ngày, đã ngủ dậy trễ thế này, đừng nói là mẫu thân chồng, ngay cả mẫu thân ta tính tình ôn hòa cũng phải nghiêm khắc dạy bảo một phen.

 

Nghĩ tới đây, ta vội vã rửa mặt chải đầu, thu xếp ổn thỏa, rồi chạy một mạch tới chính phòng.

 

“Tức phụ đến trễ, mong mẫu thân lượng thứ.”

 

Mẫu thân chồng chỉ khẽ liếc nhìn ta, rồi ôn hòa nói: “Con đến vừa kịp.”

 

Lòng ta khẽ run, mẫu thân đang đợi ta?

 

Chẳng lẽ đã sinh lòng bất mãn?

 

Tất cả là tại Hứa Thất lang!

 

Nhưng ngay sau đó, mẫu thân sai người bưng tới một bát canh, tự tay đưa cho ta: “Đây là canh bổ nương sai nhà bếp hầm riêng cho con, mau uống lúc còn nóng.”

 

Canh bổ?

 

Mẫu thân cười hiền hòa nói: “Dạo gần đây, con vất vả rồi, cũng là Thất lang không phải, tuổi trẻ dễ bốc đồng.”

 

Lòng ta vừa cảm động vừa thẹn thùng, đỏ mặt nói: “Tạ mẫu thân.”

 

Mẫu thân nắm tay ta, ân cần dặn: “Đây là tổ yến ta cất kỹ, mỗi ngày con uống một chén, bổ khí dưỡng huyết rất tốt.”

 

Thấy ta một hơi uống cạn, bà mới hài lòng nói: “Được rồi, chỗ ta không còn việc gì, con cứ về nghỉ ngơi cho khỏe.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

15

 

Trên đường trở về, bà tử quản lý hoa viên nhà họ Hứa cố ý hái mấy đóa hoa đẹp, đưa tới lấy lòng, nói: “Kính tặng thiếu phu nhân đem về cắm bình.”

 

Ta mỉm cười nhận lấy, rồi thưởng cho bà ta mấy đồng tiền.

 

Hứa Thất lang quả thật nghĩ cho ta rất chu đáo.

 

Mẫu thân hắn cũng đối đãi với ta rất rất tốt.

 

Phải nói đúng ra, toàn bộ Hứa gia ai cũng đối xử tử tế với ta.

 

Nhà cửa nhân khẩu đơn giản, gia phong thanh liêm, mẫu thân nhân từ hiền hậu, phụ thân Hứa Thất lang không can thiệp chuyện nhà, còn Hứa Thất lang lại càng dịu dàng săn sóc.

 

Chỉ nghĩ tới chuyện, đợi ta sinh xong hài tử, Hứa Thất lang sẽ rời đi, lòng ta lại dâng lên cảm giác áy náy với sự tốt đẹp của mẫu thân.

 

Ta e rằng bản thân chẳng có bản lĩnh lưu giữ được bước chân hắn, chỉ có thể dốc sức vì mẫu thân sinh một đứa cháu nối dõi mà thôi.

 

Đến tối, Hứa Thất lang trở về nhà.

 

Hắn hỏi ta: “Hôm nay ta không ở nhà, nàng đã làm những gì?”

 

Tâm trạng ta không cao, chỉ qua loa đáp mấy câu.

 

Hắn lại hỏi: “Nàng có điều gì không vui sao?”

 

Ta khẽ lắc đầu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com