Tống Sở Lăng

Chương 1



Đời trước để cầu được sống sót, ta từng buông bỏ hết tôn nghiêm, dốc sức lấy lòng Nhiếp chính vương.

 

Không ngờ, sau khi sống lại, ta lại gặp hắn vào lúc hắn thê t.h.ả.m nhất.

 

Khi ấy, để tránh truy sát, Tạ Vân Hàn lưu lạc thành khất cái, đến cả miếng ăn cũng phải tranh với ch.ó hoang.

 

Tiểu nha hoàn kéo tay áo ta, giọng run run:

 

“Tiểu thư đừng qua đó… ánh mắt hắn đỏ ngầu, trông thật đáng sợ.”

 

Ta vẫn tiến về phía trước, đưa chiếc bánh trong tay cho hắn.

 

Hắn đói đến cực điểm, c.ắ.n một miếng bánh, ánh mắt vẫn lạnh lẽo dán chặt vào ta.

 

Ta giơ tay tát hắn một cái:

 

“Ngươi chưa học nói cảm ơn sao?”

 

Tiểu nha hoàn bên cạnh tròn mắt kinh hãi:

 

“Tiểu thư, người điên rồi sao mà đ.á.n.h cả khất cái?”

 

Ta đương nhiên không điên.

 

Chỉ là… nếu có thù mà không báo, vậy chẳng phải uổng một kiếp trọng sinh hay sao? 

 

Chương 1:

 

Một cái tát giáng xuống, lòng bàn tay ta cũng tê rần.

 

Tiểu nha hoàn Tiểu Hồng nép sau lưng ta sợ đến bật thốt:

 

“Tiểu thư, người điên rồi sao?”

 

Gò má lấm lem của Tạ Vân Hàn hằn rõ dấu năm ngón tay.

 

Nếu là kiếp trước, e rằng ta đã sớm bị hắn g.i.ế.c c.h.ế.t rồi chôn xác từ lâu rồi.

 

Chỉ tiếc… hiện tại, kẻ từng là Nhiếp chính vương cao cao tại thượng, nay chẳng qua chỉ là một kẻ trốn chạy nơi đầu đường xó chợ.

 

Binh lính tuần thành đang tiến lại gần, tiếng binh khí va vào giáp trụ leng keng giòn tan.

 

Tạ Vân Hàn hơi cúi đầu, sát ý lạnh lẽo trong đôi mắt đen cũng được hắn ép xuống, khẽ khàng nói một câu:

 

“Cảm ơn.”

 

Nghe được câu ấy, ta khẽ nhếch môi, nở nụ cười hài lòng.

 

“Bổn tiểu thư rất hài lòng.”

 

Ta phủi lớp bụi trên tay, rút từ túi gấm ra mấy đồng bạc vụn ném trước mặt hắn, khẽ cười:

 

“Tất cả là thưởng cho ngươi. Nếu sau này muốn báo ân, nhớ kỹ ta là đích nữ của nhà họ Tống — Tống Liên Nguyệt.”

 

Sau khi phát cháo xong, ngồi trong xe ngựa trở về phủ, Tiểu Hồng rốt cuộc nhịn không được, hỏi:

 

“Tiểu thư, sao người lại nói mình là đại tiểu thư?”

 

Ta khẽ cười:

 

“Ta thay đích tỷ ra ngoài phát cháo, danh tiếng tốt dĩ nhiên phải để tỷ ấy hưởng.”

 

Dĩ nhiên, nếu sau này có quả báo gì… vậy cũng nên rơi lên đầu tỷ ấy.

 

Tiểu Hồng thở dài một tiếng, lo lắng nói:

 

“Không biết đại tiểu thư đã khỏi phong hàn chưa…”

 

Ta ôm lấy lò sưởi trong tay, khóe môi khẽ nhếch, lạnh nhạt nói:

 

“Nàng ta dĩ nhiên là khỏi rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kiếp trước vào thời điểm này, ta vội vã thay Tống Liên Nguyệt phát cháo xong, trong lòng còn canh cánh lo cho bệnh phong hàn của nàng. Trên đường trở về phủ, ngang qua Túy Nguyệt Các, ta còn cố ý mua một bát rượu nếp đường đỏ mà nàng thích, để lên lò hâm nóng suốt dọc đường mang về.

 

Ta bưng bát rượu ấm đến viện của nàng, trước cửa lại không thấy nha hoàn canh gác, ta liền đẩy cửa bước vào.

 

Xuyên qua tầng tầng rèm đỏ, ta trông thấy một nam nhân mình trần.

 

Ta hoảng hốt làm rơi bát sứ trong tay, đang định hét lên thì bị nam nhân kia lao tới bịt chặt miệng.

 

Tống Liên Nguyệt nhẹ nhàng kéo lại lớp sa y trượt xuống bờ vai, liếc mắt ra hiệu cho hắn.

 

Nam nhân kia liền nhét một viên t.h.u.ố.c vào miệng ta.

 

Trước khi mất đi ý thức, ta nhận ra nam nhân kia chính là mã nô trong phủ — Trình Khang.

 

Lúc tỉnh lại, ta phát hiện mình bị nhốt trong phòng chứa củi.

 

Bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn kinh hô, Trình Khang nhân lúc hỗn loạn giả vờ từ bên ngoài chạy vào hậu viện.

 

Hắn lớn tiếng la lên, nói rằng vừa thấy một nam nhân leo tường trốn đi.

 

Tống Liên Nguyệt dẫn theo đích mẫu đá tung cửa phòng củi, đúng lúc bắt gặp ta y phục xộc xệch, trông vô cùng chật vật.

 

Cả phủ bắt đầu truyền nhau chuyện ta tư thông với nam nhân. Mẫu thân ta năm xưa cũng từng bị bắt quả tang tư thông với nam nhân, cuối cùng bị dìm lồng heo.

 

Ta là nữ nhi ruột thịt của bà, đương nhiên cũng mang bản chất lẳng lơ y như vậy.

 

Tống Liên Nguyệt rưng rưng nhìn ta, đau đớn nói:

 

“Lăng nhi, từ năm năm tuổi muội đã luôn theo bên cạnh ta, không ngờ muội lại làm ra chuyện tổn hại gia phong như thế này… Tỷ không muốn có người muội muội như muội nữa.”

 

Bất kể ta giải thích thế nào, cũng chẳng ai chịu tin lời ta nói.

 

Tống Liên Nguyệt đời đời vẫn là đích nữ nhà họ Tống cao quý thanh thuần, không vướng một hạt bụi trần.

 

Phụ thân vì giữ thanh danh cho Tống gia, đưa cho ta một dải lụa trắng, lệnh ta tự kết liễu.

 

Tiểu Hồng lén trộm chìa khóa từ chỗ quản gia, âm thầm thả ta ra ngoài.

 

Ta bò qua lỗ ch.ó ở hậu viện mà trốn đi.

 

Ra khỏi phủ, thân không một xu dính túi, ta bị bọn buôn người dùng hai cái bánh bao lừa gạt, rồi bán làm nha hoàn sai vặt.

 

Sau đó ta lưu lạc đến kinh thành, lén trà trộn vào hàng ngũ tuyển tú, vắt óc tính kế từng bước leo lên ngôi vị Quý phi.

 

Đến khi ta muốn báo thù, Tống phủ sớm đã tan thành tro bụi.

 

Trải qua sóng gió cung đình, tranh đấu quyền mưu đời trước, chuyện báo thù với ta hiện giờ… chỉ là chuyện trong lòng bàn tay.

 



 

Sau khi trở về phủ, ta lặng lẽ sống với thân phận Nhị tiểu thư của Tống gia.

 

Cả ngày không bước ra cửa chính, chẳng rời khỏi cửa sau, chỉ một lòng một dạ bảo vệ cho Tống Liên Nguyệt.

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 

Nàng vụng trộm vui vẻ, ta đứng gác cửa.

 

Nàng tư thông lén lút, ta đưa thư giúp.

 

Nàng muốn bỏ trốn, ta bắc thang cho nàng leo.

 

Đêm khuya, Tống Liên Nguyệt ngồi vắt vẻo trên đỉnh tường, trong mắt đẫm lệ, cảm động nhìn ta:

 

“Lăng nhi, tỷ nhất định sẽ không quên muội.”

 

Ta chống thang, ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười:

 

“Tỷ tỷ, dĩ nhiên là không thể quên muội rồi. Dù sao muội cũng đã ghi nhớ tỷ suốt hai kiếp người.”

 

Nàng không hiểu lời ta, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn ta thắc mắc.

 

Trời đêm đen đặc như mực, nơi không xa chợt xuất hiện ánh lửa leo lét. Khi ánh sáng đến gần, mới nhìn rõ là quan sai đang cầm đuốc chạy tới.

 

Chính là ta đã cho người báo quan đấy.