Tống Sở Lăng

Chương 2



 

Tống phủ mất không ít ngân phiếu, trang sức, cùng giấy tờ ruộng đất.

 

Số tài vật mất trộm ấy, một phần được tìm thấy trên người mã nô Trình Khang, phần còn lại bị phát hiện trong bọc hành lý mà Tống Liên Nguyệt mang theo.

 

Phụ thân ta dẫn theo đích mẫu nhanh chóng tới nha môn.

 

Liễu Tri Châu là cữu cữu ruột của Tống Liên Nguyệt, biết phụ thân ta luôn sĩ diện, nên toàn bộ vụ việc đều được xét xử âm thầm trong đêm, không để rò rỉ ra ngoài nửa lời.

 

Tống Liên Nguyệt nhìn thấy phụ mẫu, không dám hé miệng. Đích mẫu hỏi nàng mấy câu cũng chẳng moi được gì.

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 

Đành phải quay sang ta:

 

“Lăng nhi, thường ngày con thân thiết với Nguyệt nhi nhất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con nói đi.”

 

Ta liếc nhìn Trình Khang đang bị quan sai đè chặt xuống đất, còn chưa kịp mở miệng thì Tống Liên Nguyệt đã vội giành lời trước:

 

“Là Tống Sở Lăng… con thấy muội ấy muốn tư thông bỏ trốn cùng mã nô Trình Khang, lúc đó con đang khuyên can muội ấy…”

 

Ta không nhịn được bật cười thành tiếng:

 

“Đúng vậy, lúc tỷ khuyên ta, còn mặc cả y phục của nha hoàn nữa kia.”

 

Phụ thân ta đâu phải người hồ đồ, trên đường tới đây đã đoán ra đại khái ngọn nguồn sự việc.

 

Một chậu nước bẩn này, Tống Liên Nguyệt chưa kịp hắt lên người ta thì đã tự tay vạch trần chuyện tư thông bỏ trốn của chính mình.

 

Phụ thân tức giận đến cực điểm, giơ tay tát mạnh một cái vào mặt Tống Liên Nguyệt.

 

“Chuyện ô nhục thế này là ngươi tự gây ra, còn dám vu oan cho muội muội mình?”

 

Ta bấm mạnh vào đùi để nặn ra được hai giọt nước mắt.

 

“Tỷ tỷ, trên người Trình Khang còn tìm thấy thư tay của tỷ gửi cho hắn, chuyện này sao giấu được phụ thân?”

 

Phụ thân ta nhận lấy lá thư từ tay hạ nhân, mới xem được vài dòng đã không kìm được mà lại tát thêm một cái nữa vào mặt Tống Liên Nguyệt.

 

“Đây rõ ràng là nét chữ của ngươi, còn dám không nhận?”

 

Tống Liên Nguyệt nhìn những lời lẽ lẳng lơ do chính tay mình viết ra, vừa thẹn vừa giận, hận không thể lập tức c.h.ế.t đi cho xong.

 

“Lão gia, đừng đ.á.n.h con bé nữa!” Đích mẫu ôm chặt lấy nàng, khóc đến xé gan xé ruột: “Liên Nguyệt từ nhỏ đã ngoan ngoãn, nhất định là bị người ta dụ dỗ mới phạm phải sai lầm như thế!”

 

Ta lập tức tiếp lời:

 

“Phải rồi, đích tỷ nhất định là bị Trình Khang mê hoặc. Trước hết nên đem Trình Khang đi dìm lồng heo!”

 

“Không… đừng mà…” Tống Liên Nguyệt nghe vậy, hai mắt đỏ bừng, gào lên:

 

“Con đang mang cốt nhục của hắn! Nếu hắn c.h.ế.t, con cũng không sống nổi!”

 

Đích mẫu trừng mắt nhìn bụng nàng, hoàn toàn không thể tin nổi.

 

Phụ thân ta thì tức đến suýt ngất ngay tại chỗ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cảnh tượng khi ấy thật đúng là đặc sắc. Giá như bên tay ta lúc đó có một đĩa hạt dưa để nhấm nháp thì càng tuyệt.

 

Kiếp trước, mãi đến khi trong cung truyền ra tin mở đại hội tuyển tú, Tống Liên Nguyệt mới dám bỏ trốn.

 

Để giữ thể diện, phụ thân ta bịa chuyện với bên ngoài rằng Tống Liên Nguyệt đã bệnh c.h.ế.t. Để dập tắt lời ra tiếng vào, họ còn g.i.ế.c một nha hoàn, hủy khuôn mặt nàng, rồi tổ chức một tang lễ thay cho Tống Liên Nguyệt.

 

Người bị hại khi ấy… chính là Tiểu Hồng của ta.

 

Cho nên kiếp này, ta bỏ chút t.h.u.ố.c vào người Tống Liên Nguyệt, khiến nàng lầm tưởng bản thân đã mang thai, buộc phải lựa chọn bỏ trốn cùng Trình Khang vào thời điểm này.

 

Tống Liên Nguyệt lấy cái c.h.ế.t ra uy hiếp, muốn bảo toàn mạng sống cho Trình Khang và đứa bé trong bụng.

 

Đích mẫu ôm nàng khóc suốt cả đêm.

 

Sáng sớm hôm sau, chuyện đích trưởng nữ nhà họ Tống tư thông với mã nô bỏ trốn đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ.

 

Khi ta đến viện thăm Tống Liên Nguyệt, trên trán nàng vẫn còn vết m.á.u khô, đoán là đêm qua náo loạn đến mức tự đập đầu vào tường.

 

Phụ thân ta giận đến mức ngã bệnh nằm liệt giường, chỉ còn biết dựa vào canh sâm kéo dài hơi tàn.

 

Tống Liên Nguyệt với đôi mắt đỏ hoe nhìn ta, giọng khàn đặc:

 

“Lăng nhi… hiện giờ trong tình cảnh này, người có thể cứu tỷ chỉ còn có muội thôi.”

 

Khóe môi ta khẽ cong, bật cười lạnh lẽo — hiện giờ mà nói, muội muội không đ.â.m thêm cho tỷ tỷ mấy nhát thì đã xem như nhân từ lắm rồi.

 

Nàng ta lại tiếp lời:

 

“Không biết muội có nghe chưa… chuyện kia của ta… đã truyền ra khắp nơi rồi.”

 

Dù là do chính ta tung ra, nhưng ta vẫn lắc đầu, tỏ vẻ kinh ngạc:

 

“Sao có thể chứ?”

 

“Tỷ là đích nữ của Tống phủ, cũng là mặt mũi của cả gia tộc. Giờ lại gây ra tai họa lớn thế này, phụ thân cũng tức đến phát bệnh… Giờ chỉ có cách duy nhất là muội đứng ra nhận thay, gả cho Trình Khang, giữ lại thể diện cho Tống gia… và đứa bé trong bụng ta.”

 

Đích mẫu cũng vội vàng chen lời:

 

“Con cứ yên tâm, chỉ cần con nhận thay chuyện này, chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi con. Hôn sự của con, ta sẽ chuẩn bị theo đúng tiêu chuẩn của đích nữ.”

 

“Dù sao con cũng chỉ là một thứ nữ, được xuất giá long trọng như vậy, coi như là phúc phần của con rồi.”

 

Tới nước này mà bọn họ vẫn muốn ta gánh tội thay cho Tống Liên Nguyệt.

 

Ta cũng chẳng buồn nổi giận, chỉ nở nụ cười rạng rỡ, dịu dàng nói:

 

“Được thôi, tỷ tỷ.”

 

Tin ta thành thân với Trình Khang chẳng mấy chốc đã lan khắp nơi, những lời đồn về Tống Liên Nguyệt cũng nhanh chóng tiêu tan.

 

Đích mẫu dự định đưa Tống Liên Nguyệt đến am ni cô ngoài thành dưỡng thai, truyền tin với bên ngoài rằng nàng đi cầu phúc cho phụ thân.

 

Danh tiếng của Tống phủ tạm coi như giữ được, phụ thân ta cũng miễn cưỡng ăn được vài thìa cháo.