Ta cúi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn. Kỷ Các lão bị lời ta nói làm cho sửng sốt đến sững sờ.
Tạ Vân Hàn bước đến, đích thân đỡ ta dậy khỏi mặt đất:
“Uyển phi quả là tâm địa lương thiện. Kỷ lão, khanh thấy trẫm lập nàng làm hoàng hậu thì thế nào?”
Lời vừa dứt, ta cùng Kỷ Các lão đều sửng sốt đến ngây người.
Đúng lúc này, một thị vệ vội vã chạy vào bẩm báo:
“Bệ hạ, đã tìm được hung khí hành thích Tạ Vân Tị điện hạ — chính là cây trâm vàng của Uyển phi nương nương… Thần đã tra rõ, Uyển phi nương nương không hay biết trâm rơi mất, bị thích khách nhặt được dùng làm hung khí mưu sát Tạ Vân Tị điện hạ, sau đó còn cố ý vu oan cho Uyển phi nương nương.”
Ta ôm ngực, lộ vẻ kinh hãi:
“Kẻ đó tâm tư độc ác đến thế… đã bắt được thích khách chưa?”
“Bẩm đã bắt được. Thích khách trà trộn vào đợt tuyển tú nữ năm ngoái, tên là Tống Liên Nguyệt.”
Nghe đến cái tên Tống Liên Nguyệt, ta suýt nữa bật cười thành tiếng.
Ta vốn có tính toán tìm cơ hội vu tội cho nàng ta, chẳng ngờ lại có kẻ dâng tận tay cho một cái tội lớn đến nhường này.
Nghe nói trước khi tắt thở, Tống Liên Nguyệt đã khai ra là do Liễu tướng sai khiến.
Tạ Vân Hàn cũng mượn cơ hội này, buộc Liễu tướng phải từ quan hồi hương.
Kiếp này, không còn cảnh tranh đoạt loạn lạc như kiếp trước.
Thiên hạ yên bình, bách tính an cư.
Xem ra, Tạ Vân Hàn quả thực có mệnh làm đế vương.
Ban đêm, đầu ngón tay của Tạ Vân Hàn khẽ vén lọn tóc đẫm mồ hôi trên trán ta.
Lông mi ta khẽ run, cất giọng hỏi:
“Sau khi ta c.h.ế.t, kiếp trước chàng có trở thành Hoàng đế không?”
“Ta cũng chẳng biết về sau là ai làm Hoàng đế,” Tạ Vân Hàn đáp, “Liễu tướng cấu kết ngoại bang, xâm phạm sơn hà Đại Dận với quy mô lớn, ta c.h.ế.t ngoài chiến trường.”
Hồi tưởng lại cảnh non sông đổ nát của kiếp trước, lòng ta bỗng thấy chua xót.
“Liễu tướng đời này còn có thể cáo lão hồi hương, thật là tiện nghi cho ông ta rồi.”
Ngón tay Tạ Vân Hàn mát lạnh như ngọc, vương lấy sợi tóc đen của ta, giọng nói hờ hững:
“Trẫm đã sớm sắp xếp người đón sẵn trên đường lão ta về quê rồi.”
“Thiếp còn tưởng, đời này chàng không còn g.i.ế.c người nữa…”
“Làm hoàng đế thì phải tỏ ra nhân đức, cho nên ngoài mặt thì không g.i.ế.c.” Hắn mượn ánh trăng nhìn ta, khẽ mỉm cười, “À đúng rồi, làm hoàng đế cũng không thể nói dối, vậy nên nàng nhất định phải sinh cho trẫm một đứa con.”
Đuôi mắt hắn phủ một tầng đỏ nhàn nhạt, vòng tay ôm chặt ta vào ngực.
Chưa kịp phản ứng, ta đã bị hắn kéo vào một lần nữa, trong cơn sóng nhiệt cuồn cuộn đen tối ấy…
Đêm đó, ta ngủ rất sâu.
Trong mộng, ta thấy lần đầu tiên gặp Tạ Vân Hàn ở kiếp này.
Khi ấy hắn chỉ là một Hoàng tử không quyền không thế, vì trốn truy sát mà phải trà trộn vào đám dân chạy nạn.
Hắn mặc một thân áo vải rách rưới ngồi dưới đất, còn ta thì vận váy áo màu lam nhạt, cúi đầu nhìn xuống.
Tiểu Hồng khẽ kéo tay áo ta:
“Tiểu thư đừng lại gần, mắt hắn đỏ lòm, trông đáng sợ lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiếp trước, Tạ Vân Hàn luôn ở ngôi cao, ta phải dốc hết tâm tư lấy lòng hắn, chỉ mong hắn chịu giữ lại mạng sống cho ta.
Không ngờ kiếp này lại có thể nhìn thấy dáng vẻ thấp hèn của hắn trước mặt mình như vậy.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Khóe môi ta cong lên một nụ cười tinh quái, đưa chiếc bánh bột trắng trong tay cho hắn.
Hắn c.ắ.n một miếng, vẫn đỏ hoe mắt mà nhìn ta.
Ta vung tay tát cho hắn một cái:
“Ăn xong rồi hả, chưa học nói cảm ơn sao?”
Hắn cụp mắt xuống, giọng nhỏ nhẹ:
“Cảm ơn.”
Lúc xoay người rời đi, ta ngoảnh đầu nhìn lại, dường như thấy nơi khóe mắt hắn có chút ánh nước lấp lánh.
Khi ấy ta cứ ngỡ, là vì cái tát của ta khiến hắn khóc, trong lòng không khỏi dâng lên chút khoái ý.
Giờ ngẫm lại, Tạ Vân Hàn mười bốn tuổi đã ra chiến trường, bị thương nặng đến mấy cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, sao có thể vì một cái tát mà khóc được?
Ta chậm rãi mở mắt, khẽ gọi tên hắn:
“Tạ Vân Hàn…”
Không rõ hắn đang ngủ hay đã tỉnh, chỉ biết cánh tay đặt nơi eo ta lại siết chặt hơn.
“Lần đầu tiên chàng gặp ta ở kiếp này… chàng đã khóc thật sao?”
Ánh nến leo lét hắt lên gương mặt tuấn tú, sâu thẳm của hắn. Ta nằm sấp trên n.g.ự.c hắn, lặng lẽ nhìn một lúc thật lâu.
Tạ Vân Hàn siết chặt lấy ta, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh tóc, khẽ “ừ” một tiếng.
Hắn mở đôi mắt mơ màng, chạm phải ánh mắt ngẩn ngơ của ta, rồi bất chợt bật cười.
“A Lăng, kiếp trước là nàng trêu chọc ta trước. Kiếp này rơi vào tay ta, nàng phải nhận số mệnh thôi.”
Ta cũng không ngờ, mình lại vướng vào Tạ Vân Hàn suốt hai kiếp.
Sáng nay, hắn đã hạ chiếu lập ta làm Hoàng hậu.
Ta không có ngoại tộc, chẳng có thế lực, hắn liền để ta nhận Thẩm Tướng quân làm nghĩa phụ.
Ta chẳng cần toan tính gì, mọi chuyện hắn đều đã tính thay ta.
Trừ mẫu thân ra, từ trước đến nay chưa từng có ai thay ta lo nghĩ điều gì.
Mà kiếp này lại rơi vào tay hắn, hình như… cũng không tính là thiệt.
Ta chưa từng nghĩ tới, ta và Tạ Vân Hàn—hai kẻ vô tình, cuối cùng lại đồng hành trọn kiếp này.
Đôi mắt ta đỏ hoe, nhìn hắn mà nói khẽ:
“Sớm biết vậy, lúc trước ta nên thay chàng chắn thêm vài mũi tên.”
“Không được,” hắn đáp, “kiếp này nàng phải c.h.ế.t sau ta. Lần này, không thể để một mình ta sống tiếp nữa.”
Ánh mắt hắn nhìn ta xuyên qua đêm tối, sự băng giá trong đáy mắt cũng dần tan đi. Hắn khẽ kéo lại chăn cho ta, thở dài bất đắc dĩ:
“Ngủ đi Hoàng hậu, mai còn phải làm lễ sắc phong.”
Ta tựa vào n.g.ự.c hắn, từ từ nhắm mắt lại.
Đêm đông yên tĩnh, nghe rõ cả tiếng củi cháy trong lò sưởi và âm thanh tuyết đè gãy cành cây bên ngoài.
Trời đêm đầy sao lấp lánh, nghĩ bụng ngày mai hẳn sẽ là một ngày nắng đẹp.
Hết.