Tống Sở Lăng

Chương 8



 

Ta kể thêm vài câu chuyện, cuối cùng nó cũng yên ổn ngủ thiếp đi. Nhũ mẫu nói, hiếm khi thấy nó ngủ mà không giật mình hay bật khóc giữa chừng như đêm nay.

 

Khi ta quay về tẩm cung thì trời đã rất khuya.

 

Trong phòng không thắp đèn, lúc đẩy cửa bước vào, ta chợt thấy một bóng người ngồi im bên bàn, giật nảy mình.

 

Suýt chút nữa ta đã hét lên, nhưng kịp nhận ra gương mặt quen thuộc đó.

 

Ta bước tới, châm đèn lên, ánh sáng dần lan tỏa, rọi sáng cả gian phòng.

 

“Bệ hạ, ngài đang hồi tưởng lại kiếp trước làm quỷ đấy à?”

 

Hắn hờ hững nâng mí mắt, nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lẽo:

 

“Trẫm còn tưởng ngươi nhớ phu quân kiếp trước của mình, nên tối nay sẽ ở lại bên Tạ Vân Thần không về.”

 

“Ta mà lớn hơn hai tuổi, e là có thể sinh được đứa trẻ lớn bằng Tạ Vân Thần rồi. Làm sao có thể coi nó là phu quân?”

 

Ta thấy buồn cười, liếc hắn, “Bệ hạ, ngài ghen đấy à?”

 

Không khí lặng ngắt trong chốc lát.

 

Tạ Vân Hàn lặng lẽ nhìn ta hồi lâu, bỗng lạnh giọng mở miệng:

 

“Kiếp trước ngươi đối xử với Vân Thần tốt như thế… Vì nó, ngươi không từ thủ đoạn lợi dụng trẫm. Thậm chí vì cứu nó, ngay cả mạng sống của mình… ngươi cũng không cần.”

 

Ký ức kiếp trước như thủy triều ập về, ta khẽ nhắm mắt lại.

 

“Khi không có người ngoài, Vân Thần gọi ta là tỷ tỷ. Trước lúc mẫu thân ta qua đời còn đang mang thai, nếu không bị đích mẫu hãm hại, có lẽ ta đã có một đệ đệ hoặc muội muội… Có lẽ vì vậy ta mới xem Vân Thần như ruột thịt. Kiếp trước ta làm tất cả chỉ mong nó có thể trưởng thành. Nếu nó có thể lớn lên, thì có lẽ đã không phải làm con rối…”

 

“Kiếp trước ta có lỗi với ngài. Ngài muốn xử trí thế nào… ta đều nhận.”

 

Tạ Vân Hàn đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, nhưng lực đạo lại dần dịu xuống.

 

Ánh lửa lay động, phản chiếu trong mắt hắn như dòng nước sâu:

 

“Mũi tên mà ngươi thay ta đỡ lấy, ta đã ghi nhớ suốt hai kiếp.”

 

Ta liếc nhìn giỏ trúc đặt trên bàn, thở dài:

 

“Sớm biết Bệ hạ không g.i.ế.c thiếp, thì thiếp đã không gấp nhiều thỏi vàng mã như vậy.”

 

Tạ Vân Hàn cười lạnh:

 

“Đó là ngươi chuẩn bị cho mẫu thân ngươi, ngày giỗ bà ấy sắp đến rồi.”

 

Ta cau mày: “Sao chuyện gì bệ hạ cũng biết?”

 

Hắn vươn tay ôm lấy eo ta, kéo ta cùng ngã xuống giường:

 

“Bị lừa quá nhiều rồi, nên trẫm đã tra hết thân thế lai lịch của ngươi.”

 

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

Tay ta chống lên n.g.ự.c hắn, thấp giọng hỏi:

 

“Vậy… trong mắt bệ hạ, thiếp có đáng thương không?”

 

Hắn vuốt tóc ta, khẽ thở dài:

 

“Đáng thương… cũng đáng hận.”

 



 

Kiếp này, Tạ Vân Hàn lên làm Hoàng đế, thiên hạ yên ổn hơn rất nhiều.

 

Ta không còn phải ngày ngày tính toán mưu sinh như kiếp trước nữa, cuộc sống trôi qua nhàn nhã.

 

Ta làm mấy xâu kẹo hồ lô mang đến cho Tạ Vân Thần.

 

Nó bị vị chua của sơn tra làm nhắm tịt hai mắt, gương mặt lộ rõ vẻ ngây thơ nhỏ dại.

 

“Hoàng huynh đã phong ta làm Thần vương, tháng sau ta có thể dọn ra khỏi cung mở phủ đệ riêng rồi. Nhũ mẫu nói đến lúc đó ta sẽ bắt đầu học chữ, mỗi ngày đều phải đọc sách.” Nó l.i.ế.m vụn đường dính ở khóe miệng, nghiêng đầu hỏi: “Hoàng tẩu, tẩu sẽ đến thăm ta chứ?”

 

Ta ngẩn người một lúc: “Ngài vừa gọi ta là gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng nó non nớt mà nghiêm túc: “Hoàng huynh nói ta không được gọi người là tỷ tỷ nữa. Ta hỏi vậy nên gọi thế nào, huynh ấy bảo phải gọi là hoàng tẩu.”

 

Trên đường về cung, lòng ta rối bời, đầu óc quay cuồng, hỗn loạn như một mớ tơ vò không gỡ nổi.

 

Ta cho cung nữ đi theo lui xuống, ngồi lại bên hồ rất lâu.

 

Khi xoay người đứng dậy, ta bất ngờ đụng phải một ánh mắt lạnh lẽo u ám.

 

“Ngươi chính là nữ nhân mà lão Tứ sủng ái nhất sao?” Tạ Vân Tị nhìn ta, nhe răng cười dữ tợn: “Nói thử xem, nếu ta chà đạp ngươi một trận, liệu lão Tứ có phát điên không?”

 

Ta khẽ nhếch môi: “Sao hả? Trên triều đấu không lại hắn, nên đành trút giận lên nữ nhân?”

 

Hắn vẫn giống hệt kiếp trước, dễ dàng bị ta chọc giận.

 

Vẻ mặt Tạ Vân Tị vặn vẹo, hắn vươn tay muốn bóp cổ ta.

 

Ta lập tức x.é to.ạc túi hương bên hông, hất thẳng bột hương bên trong vào mặt hắn.

 

Trong khoảnh khắc hắn ngây người, ta rút cây trâm vàng trên đầu, đ.â.m mạnh vào bên cổ hắn.

 

Máu phun ra trong chớp mắt, theo từng đường gân trong lòng bàn tay ta chảy xuống.

 

“Huệ Xuân, Tang Nhi, Lập Xuân, Tú Lan, Thanh Thục, Hoài Nhung, Trúc Thúy, Vi Nguyệt…”

 

Hắn trừng lớn đôi mắt, c.h.ế.t cũng không nhắm lại, miệng há to, nhưng chẳng thể thốt nổi một lời.

 

Hắn không hỏi, ta lại nhẹ giọng nói cho hắn biết:

 

“Kiếp trước, bọn họ đều là nữ tử trong hậu cung bị ngươi làm nhục rồi g.i.ế.c c.h.ế.t. Còn rất nhiều người nữa, đến tên của họ ta cũng không kịp biết.”

 

Điều khiến ta hối hận nhất, là kiếp trước cây trâm đó chỉ lấy được đôi mắt của hắn, lại không lấy luôn mạng hắn.

 

Lần này, ta tận mắt nhìn hắn tắt thở trong tay ta.

 

Kiếp này, rốt cuộc sống lại cũng không uổng.

 



 

Ta bị áp giải tới trước chính điện, quỳ xuống trước mặt Tạ Vân Hàn.

 

Bên cạnh, lão thần tâm phúc của hắn là Kỷ Các lão không ngừng lải nhải:

 

“Bệ hạ, Uyển phi mưu hại Hoàng tử, là tội lớn đủ để tru di cửu tộc đó ạ.”

 

Tạ Vân Hàn dường như chẳng trông thấy vạt áo ta nhuốm máu, chỉ khẽ nhíu mày nói:

 

“Uyển phi vốn tính ôn nhu yếu đuối, trẫm không tin nàng sẽ làm ra chuyện như vậy.”

 

Kỷ Các lão lập tức quỳ phịch xuống đất:

 

“Trên đời này không có nữ tử nhà lành nào lại ra tay tàn độc đến thế! Vì an nguy của bản thân, bệ hạ tuyệt đối không thể giữ một kẻ lòng dạ hiểm độc như vậy bên mình!”

 

Tạ Vân Hàn giả vờ nhíu mày, ra vẻ khó xử:

 

“Nhưng nàng ấy đang mang thai.”

 

Lời này vừa thốt ra, đến ta cũng sững người.

 

Ta m.a.n.g t.h.a.i khi nào vậy? Sao chính mình lại không biết?

 

Cho đến khi bắt gặp ánh mắt lườm sắc bén của Tạ Vân Hàn, ta mới sực hiểu — hắn đang bảo ta phối hợp diễn trò.

 

Ta vội đưa tay ôm ngực, giả bộ muốn nôn mửa.

 

Ánh mắt hắn ngầm truyền ý — phần còn lại để ta tự nghĩ, hắn không bịa nổi nữa.

 

Ta trầm ngâm giây lát, rồi nhẹ giọng nói:

 

“Thiếp thân từng học qua vài phương pháp cứu người. Lúc đi ngang hồ, trông thấy Tạ Vân Tị bị thương nằm dưới đất, chẳng nghĩ được gì nhiều, liền xông lên cầm m.á.u cho ngài ấy.”

 

“Vậy còn lớp phấn thơm trên mặt Tạ Vân Tị…”

 

“Trong túi hương của thiếp có sẵn ít t.h.u.ố.c bột, thiếp nghĩ có thể giúp cầm máu.”