Liễu Xuân Quỳnh nghĩ kỹ rồi, dù sao anh cũng là cha ruột của đứa nhỏ, khoảng thời gian qua, anh chăm sóc đứa nhỏ rất tốt. Cho dù trước đây anh có là một gã tồi đi chăng nữa, con người cũng sẽ thay đổi. Cô tin Tống Nhiễm Hoài của hiện tại là người tốt. Không quản thời trẻ anh ta ăn chơi thế nào, cho dù anh ta từng làm khổ cô, đẩy cô xuống vực sâu thì hiện tại anh ta cũng đã không màng nguy hiểm cứu cô... anh ta...
Hài, suy cho cùng, cô muốn thử thăm dò một chút. Nếu anh ta cũng có ý với cô, cô sẽ thú nhận sự thật với anh ta, để Kim Hoa có một gia đình hoàn chỉnh.
Nếu anh ta không chấp nhận, cô sẽ dùng nguồn kinh tế hiện giờ, đấu tranh với anh ta.
Tống Nhiễm Hoài không hề hay biết kế hoạch ấp ủ trong lòng người con gái trước mắt. Anh mím môi, kéo căng gương mặt điển trai, nghiêm túc nhìn cô: "Cô muốn gì?"
"Anh có nhớ chuyện tối qua không?"
Tống Kim Hoài chột dạ, hít một ngụm khí lạnh: "Chuyện gì?"
"Tối qua, anh ôm tôi."
"Làm... làm gì có chuyện đó." Tống Nhiễm Hoài ho khan một tiếng, trái tim như bị túm chặt.
"Anh dám làm không dám nhận?" Liễu Xuân Quỳnh nhịn cười, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
Nhiễm Hoài biết mình bị cô trêu chọc, hừ lạnh một tiếng, cứng rắn đứng dậy, túm lấy cổ tay cô.
"Này, này, anh làm gì, này..." Cô không khác gì bao cát nhỏ bị anh kéo đi, bả vai bị đẩy một cái, trực tiếp lăn ra ngoài phòng làm việc.
Tống Nhiễm Hoài lạnh mặt: "Phòng làm việc của tôi, không phận sự miễn vào."
Liễu Xuân Quỳnh bị anh ném ra ngoài: "..."
Có phải cô trêu chọc hơi quá rồi không?
Nhưng mà, dáng vẻ bị trêu chọc của anh đáng yêu đến mức khiến cô không thể giữ nổi sơ tâm. Một người đứng đầu đế chế còn có một mặt đáng yêu đến vậy? Quyến rũ đến mức Liễu Xuân Quỳnh muốn chọc khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tong-tai-be-nha-ngai-doi-roi/31.html.]
Tống Nhiễm Hoài đột nhiên bị trêu chọc, tim đập nhanh đến mức sắp vọt ra ngoài. Phụ nữ quá đáng sợ, đối với anh không khác gì liều thuốc độc, tốt nhất vẫn nên tránh xa.
Thật ra Tống Nhiễm Hoài nhận ra mình đối với cô rất đặc biệt, có thể là thích, có thể là yêu thế nhưng anh chỉ là một người ba đơn thân, không xứng có được cô.
"Ông chủ, có phát hiện lớn liên quan đến cô Liễu Xuân Quỳnh, tôi đang trên đường mang hồ sơ đến cho anh." Trợ lý đột ngột gửi tới một đoạn tin nhắn, đánh gãy suy nghĩ của anh.
Tống Nhiễm Hoài lập tức trả lời tin nhắn: "Chuyện gì?"
"Chuyện này, có lẽ ông chủ nên tự đọc thì hơn."
Tống Nhiễm Hoài: "..."
Úp úp mở mở, nếu không phải chuyện gấp, anh lập tức cho hắn nghỉ việc.
Cũng là Tống Nhiễm Hoài khi vừa đọc báo cáo xét nghiệm: "..."
Trợ lý đẩy gọng kính vô hình: "Ông chủ, bất ngờ không?"
"Bất ngờ?" Tống Nhiễm Hoài siết chặt tập giấy xét nghiệm đến mức nhàu nát, dù dùng toàn bộ kiên định của bản thân cũng không ngăn nổi cơ thể không ngừng run rẩy.
Đệt mẹ, chuyện này còn tính là bất ngờ thôi à?
"Cô ấy đâu? Tôi phải gặp cô ấy."
"Xuân Quỳnh vừa bị ngài ném ra khỏi phòng, đang vô cùng tức giận."
"..." Giờ còn quản cô tức giận hay không quái gì.
Mập
Anh hận không thể lập tức dịch chuyển tức thời, xuất hiện ngay trước mặt cô ấy.