Tổng Tài, Bé Nhà Ngài Đói Rồi

Chương 32



*Rầm*

Liễu Xuân Quỳnh đang giày vò tập giấy vẽ, cửa phòng đột ngột bị mở ra. Cô kinh ngạc ngước mắt, phát hiện người xuất hiện trước cửa phòng là kẻ vừa đẩy mình đi không thương tiếc. Nam nhân sở hữu gương mặt điển trai không góc chết, quần áo có phần sộc sệch, vịn lấy khung cửa, cúi đầu thở dốc.

"Có chuyện gì thế?" Liễu Xuân Quỳnh lo lắng đứng bật dậy, chạy tới bên cạnh anh, bao nhiêu tức giận cùng không cam tâm đều bị cô ném ra sau đầu. Việc nghiêm trọng đến mức nào mới có thể khiến anh gấp gáp tới tìm cô thế này?

Tống Nhiễm Hoài nhướn mày, đôi mắt đen đặc nhìn cô chằm chằm, đem nhất cử nhất động của cô thu vào trong đáy mắt. Trái tim điên cuồng đột nhiên yên ả, tựa như cả thế giới thu bé lại, chỉ bằng nữ nhân trước mắt.

Không nhận được câu trả lời, cô lo lắng nắm lấy cổ tay anh, mày nhíu chặt: "Kim Hoa xảy ra chuyện sao?"

"Cô có vẻ rất lo cho con gái của tôi nhỉ?" Tống Nhiễm Hoài đột nhiên nhếch mép, nụ cười trên mặt cực đậm, đáy mắt nhiều hơn tia châm chọc.

Liễu Xuân Quỳnh hít một hơi: "Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, Kim Hoa gặp chuyện gì sao? Chẳng lẽ con bé lại bị bắt cóc?"

"Dù gì cũng là con gái tôi, không phiền cô quan tâm."

Mập

"Anh... rốt cuộc anh muốn gì?"

"Muốn gì? Muốn hỏi cô Xuân Quỳnh đây, cô lo lắng cho Kim Hoa như vậy, do nó chỉ là một đứa trẻ hay đứa trẻ đó là con ruột của cô?" 

Liễu Xuân Quỳnh bàng hoàng mở lớn mắt, không thể tin nhìn anh: "Anh... anh..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tong-tai-be-nha-ngai-doi-roi/32.html.]

"Muốn hỏi tôi làm sao biết được?" Tống Nhiễm Hoài nheo mắt, đem cả người cô khóa chặt bên mình: "Hay muốn phủ nhận?"

"Anh... tôi..." Thông tin quá lớn, não cô đình công.

"Muốn tôi giúp cô trả lời không?" Bàn tay to lớn từ bả vai trượt xuống eo thon, đem cô siết chặt lấy. Anh tiến lên một bước, mang theo cơ thể cô tiến vào phòng, tựa như đang mạnh mẽ đẩy mở cánh cửa thế giới của cô, ngang nhiên bước vào.

*Kịch*

Cửa phòng từ từ đóng lại, che đi cảnh sắc cuồng nhiệt bên trong. 

Môi đỏ mọng không ngừng bị nam nhân cắn mút trà đạp, đem từng tấc hơi thở chiếm đoạt, công thành đạp đất, khí thế ngút trời. Nụ hôn mang theo cuồng nhiệt, tình ý nồng đậm lại thêm tia trách cứ cùng ủy khuất. Liễu Xuân Quỳnh ngửa đầu, vô thức chìm sâu vào tình ý nồng đậm. Cô bị hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, cô tựa cả người lên Nhiễm Hoài, khó khăn đuổi theo tiết tấu của anh. Tận đến khi dưỡng khí trong phổi gần như bị rút cạn, nam nhân điên cuồng chiếm lấy cô mới tiếc nuối buông tha.

Cô điên cuồng hít thở, mặc kệ vòng eo bị kìm kẹp rắn chắc trêu đùa.

"Liễu Xuân Quỳnh, em thích anh!" Tống Nhiễm Hoài bình tĩnh nhìn sâu vào mắt cô, duy trì phong thái tổng tài bá đạo. Chỉ có anh mới biết, trái tim đang muốn tạo phản điên cuồng đập trong lồng n.g.ự.c.

Anh nghiêng người, gục đầu vào vai cô, thở dài một hơi, sinh khí tựa như bị rút cạn. Anh siết chặt vòng tay, ôm chặt cô trong lòng, nhịn không được ủy khuất cùng trách cứ: "Nếu anh không phát hiện thì khi nào em mới nói cho anh biết sự thật? Anh cũng có quyền được biết."

"Nhiễm Hoài... em..." Cô nuốt một ngụm nước bọt, nhất thời không biết phản ứng ra sao.

"Anh không trách em, cho dù trước đây em có như thế nào, anh cũng không trách em." 

"..." Ê!