Tổng Tài, Bé Nhà Ngài Đói Rồi

Chương 33



"Anh nói cứ như mình là người bị hại ấy nhỉ?" Liễu Xuân Quỳnh không phục, hừ lạnh một tiếng, dùng sức thoát khỏi lồng n.g.ự.c cứng rắn. 

Tống Nhiễm Hoài siết chặt eo cô, không để cô chạy thoát. Anh cúi đầu, thâm tình nhìn cô: "Anh không phải người chơi bời."

“Chứ anh nghĩ em là người chơi bời? Chuyện năm xưa em không muốn nhắc lại nhưng em chắc chắn bị anh tính kế."

Tống Nhiễm Hoài cười lạnh: "Anh tính kế em? Anh tính kế em làm gì? Tính kế em còn để em mang thai, sinh con, sau đó ném con lại cho anh nuôi à?"

Chưa nói đến việc anh không bao giờ làm chuyện vô sỉ đấy. Chỉ với vị thế của anh khi đó, anh chỉ cần vẫy tay một cái, muốn lên giường với phụ nữ còn cần tính kế chắc?

"Chứ anh nghĩ em tính kế anh sau đó còn để mang bầu? Tự hại mình thân bại danh liệt?"

Sau đêm đó, cô bị hại thảm đến mức bỏ qua thời điểm tốt nhất để uống thuốc bởi vậy dù đã uống thuốc cô vẫn dính bầu. 

Liễu Xuân Quỳnh siết chặt nắm đấm, vành mắt đỏ hoe. Nhớ lại khoảng thời gian mang thai tồi tệ như địa ngục, cô nhịn không được buồn nôn. Dẫu khó khăn bủa vây, cô vẫn không nỡ phá bỏ nó, dù sao đứa bé cũng không có tội. Nếu không phải thật sự bị đẩy tới bước đường cùng, không thể chăm lo tốt cho nó, cô sẽ không lựa chọn đưa nó cho anh. 

Nước mắt nóng hổi kìm không được rơi xuống như mưa, cô cố gắng hít sâu, điều chỉnh lại tâm trạng nhưng cứ nghĩ đến quá khứ, nhìn thủ phạm đứng trước mặt, cô không thể bình tĩnh nổi. Ủy khuất cùng tủi thân giống như thủy triều, điên cuồng xông tới cuốn chặt lấy cô.

Dáng vẻ của cô trực tiếp dọa Tống Nhiễm Hoài luống cuống tay chân. Anh lúng túng lau nước mắt cho cô, trái tim đau như bị ai bóp nghẹn.

"Xin lỗi, là anh hiểu lầm em." Đúng vậy, người như cô sao có thể tính kế anh được. Chuyện này, nhất định còn uẩn khúc phía sau. Là anh tồi tệ, chưa điều tra tốt đã đẩy hết tội lỗi lên người cô.

Nhiễm Hoài lòng đau như cắt, ôm chặt cô vào lòng, cẩn thận vô về, giúp cô lau nước mắt: "Là anh không tốt, tất cả đều là lỗi của anh, đừng khóc nữa được không?"

Mập

"Hức... chứ... chứ..."

"Ngoan, nín đi, từ từ nói.”

“Chứ... chẳng lẽ... là lỗi của em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tong-tai-be-nha-ngai-doi-roi/33-end.html.]

"..." Nữ nhân, đến bước này vẫn còn có thể tranh luận với anh. 

"Là anh không tốt, xin lỗi em. Sau này anh sẽ không để em phải chịu ủy khuất nữa, được không?"

"Đ... Được."

”Em đại ơn đại đức, có thể tha thứ cho anh những sai lầm trước đây không?"

"... được..."

"Sau này anh hứa sẽ dùng toàn bộ những gì anh có bù đắp cho em, được không?"

"Được."

"Gả cho anh được không?"

"Được." 

Ê! 

Liễu Xuân Quỳnh mở lớn mắt, sốc đến mức ngừng khóc. Cô nhìn chằm chằm nam nhân sở hữu gương mặt điển trai trước mặt, ai oán lên án: "Anh... ưm..."

Môi đỏ mọng lần nữa bị ngậm lấy. Nụ hôn ôn nhu dịu dàng như làn nước mùa thu, êm ả thanh mát, nhẹ nhàng cuốn lấy cô.

Nụ hôn không dài, sau khi nuốt lấy toàn bộ tiếng nức nở của cô, Nhiễm Hoài luyến tiếc rời đi, ánh mắt nhìn cô đầy thâm tình: "Cảm ơn em."

Cảm ơn em vì tất cả. Em vì ba con anh hi sinh quá nhiều. Từ giờ trở về sau, dù bên ngoài sóng to gió lớn, hãy cho phép anh bảo vệ mẹ con em.