Sáng hôm sau, Tống Thành còn chưa dậy, tôi đã thức trước để rửa mặt đánh răng.
Đêm qua động phòng hoa chúc, Tống Thành vừa hớn hở vừa kích động, thức suốt đêm để điều tra xem rốt cuộc là ai đã âm mưu phá hoại lễ cưới của anh.
Lúc tôi dậy đi vệ sinh lúc 3 giờ sáng, anh còn đang ngồi xổm trên ghế sô pha, gương mặt nghiêm túc gõ chữ lia lịa.
Có người chồng thế này, đúng là vừa yêu vừa sợ.
Đánh răng xong, thấy Tống Thành vẫn chưa dậy, tôi cầm điện thoại lên xem thì phát hiện có một lời mời kết bạn trên WeChat từ nửa đêm qua.
Ảnh đại diện là bóng lưng một cô gái.
Trực giác phụ nữ mách bảo tôi, đây chính là cô gái hôm qua đến cướp hôn.
Cô ta viết:
“Không muốn biết chồng cô đã nói gì với tôi à?”
Tôi vừa đồng ý kết bạn, cô ta lập tức gửi tin nhắn, như thể đã chờ sẵn trước màn hình.
“Tôi là Nhậm Vy Vy, bạn gái cũ của Tống Thành.”
Tôi gửi lại một dấu chấm hỏi.
“Muốn xem đoạn chat giữa tôi và chồng cô không?”
Tôi hơi sững người.
Tống Thành còn nhắn tin với cô ta?
“Dù cô có uy hiếp anh ấy kết hôn thì sao?
Chồng cô vẫn phải dỗ tôi cả đêm đấy thôi.
Cảm giác tân hôn mà phải nằm phòng không chiếc bóng, không khó chịu chút nào à?”
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, chìm vào trầm tư.
Chồng mới cưới của tôi còn đang ngủ, vậy mà tôi lại phải đối đầu với bạn gái cũ của anh?
Càng nghĩ càng thấy tức.
“Tống Thành!”
Tôi quát lên một tiếng, kéo phăng chăn trên người anh, Tống Thành mơ màng mở mắt, mặt đầy mơ hồ:
“Gì vậy vợ ơi?”
Tôi lạnh lùng cười, khoanh tay đứng trước giường, từ trên cao nhìn xuống anh:
“Bạn gái cũ anh bảo tối qua anh dỗ cô ta cả đêm đấy.”
Tống Thành ngẩn người, biểu cảm trên mặt thoáng trống rỗng khi đang cố nhớ xem “bạn gái cũ nào cơ?”
Rồi bỗng dưng bật dậy:
“Cô ta bị điên à?!”
Đúng, tôi cũng thấy Nhậm Vy Vy có bệnh.
Theo hiểu biết của tôi về Tống Thành, đừng nói là vụng trộm dỗ dành bạn gái cũ, ngay cả việc lén đi nhậu với đám bạn thân, anh cũng phải chuẩn bị tâm lý suốt ba ngày mới dám nói với tôi.
Không hổ là mẹ chồng dạy con có phương pháp, cây chùy gai quả là danh bất hư truyền.
Tí nữa tôi phải đặt ngay một cái.
Tống Thành vò đầu, tóc rối như tổ quạ, mặt đầy u ám:
“Đưa anh điện thoại.”
Tôi nhướng mày, đưa điện thoại cho anh:
“Sao? Đối chất trực tiếp à?”
Tống Thành không nói gì, mở khung trò chuyện với Nhậm Vy Vy.
Cô ta vẫn đang bền bỉ gửi ảnh chụp đoạn chat, kèm theo mấy câu mỉa mai:
“Dù cô có đăng ký kết hôn với anh ấy rồi, tôi vẫn có bản lĩnh khiến anh ấy quay về.”
Tống Thành càng nhìn mặt càng đen, lập tức bấm gọi.
“Nhậm Vy Vy, mày hết chịu nổi rồi đúng không?”
“C/ú/t m/ẹ mày đi!”
Tống Thành chửi thề một câu, tiếp tục nói:
“Mày bị tâm thần à?
Có bệnh thì đi viện trị, đừng đến đây ghê t/ở/m tao nữa. Tao với mày có một cắc quan hệ nào không?
Mày còn quấy rối vợ tao, tao báo công an đấy.”
“Anh Tống Thành! Anh quên tối qua anh dỗ em thế nào rồi à?”
Tống Thành tức đến thở phì phò:
“Tao dỗ mày? Mày nằm mơ chưa tỉnh à?
Mày lấy gì sánh với vợ tao? Tao bỏ vàng để đi nịnh mày – một đống c///ứ//t à?”
Chồng tôi rất giỏi sử dụng nghệ thuật ngôn từ.
“Mày đừng có tiếp tục quấy rối nữa.
Không thì tao tự gọi cho bố mày, hỏi xem ông dạy con kiểu gì.”
Nhậm Vy Vy khóc lóc rồi cúp máy, Tống Thành vẫn mặt lạnh như băng, chưa hết giận.
Tiểu tam đến cửa, khiến nam chính tức muốn nổ phổi.
Tôi bật cười lắc đầu, cẩn thận nhìn lại ảnh chụp mà Vy Vy gửi.
Quả thật là đoạn chat mùi mẫn giữa cô ta với một người đàn ông, mà nhìn kỹ ảnh đại diện bên kia… đúng là ảnh của Tống Thành.
Ồ hô?
Tôi mở thử trang cá nhân của cô ta định xem thêm chi tiết, ai ngờ đã bị cô ta xóa bạn.
“Chồng à, anh xem nè, ảnh này đúng là anh luôn đó hả?”
Tống Thành nhíu mày, mặt mũi mù mờ:
“Anh thề, anh thật sự chưa từng nói chuyện với cô ta.”
Nói rồi, anh dè dặt liếc nhìn tôi một cái:
“Vợ ơi, hôm nay là ngày đầu tiên tụi mình kết hôn, đừng giận nha.”
Tôi ngồi xuống giường, nhìn anh bằng ánh mắt nửa cười nửa không.
Tống Thành càng nhìn càng chột dạ, lưng tự nhiên thẳng tắp.
“Hay là lát nữa mình đi shopping, em mua thêm vài cái túi nha?”
“Hửm?”
Tôi dựa vào n//g/ự/c anh, cười đến run cả người.
Tống Thành càng hoảng:
“Anh thề, đời này anh chỉ có mình em, tụi mình vất vả lắm mới kết hôn, đừng vì người không liên quan mà tức giận được không?”
“Tô Tô, em khóc hả?”
Tôi cuối cùng cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Trên mặt Tống Thành vẫn còn nét hoảng loạn sót lại, ngơ ngác vài giây mới nhận ra là tôi đang trêu anh.
Anh thở dài bất lực, vò đầu tôi một cái:
“Toàn biết dọa người ta thôi.”