Tổng Tài Mỏ Hỗn

Chương 8



Trên đường về, lời mẹ chồng nói dù Tống Thành không phản ứng gì, nhưng tôi biết anh đã ghi nhớ trong lòng.

Tối hôm đó, sau khi thu dọn hành lý xong, Tống Thành loay hoay một hồi với điện thoại rồi bất ngờ nói:
“Trần Tuấn Vũ và Nhậm Vy Vy ở bên nhau rồi.”

“Hả?”

Hai người đó mà cũng có thể thành đôi? Đúng là một cặp trời định… định cho nhau lụi bại.

“Nhậm Vy Vy chịu đồng ý à?”

“Lần trước, vì tình nghĩa mấy năm cùng anh gầy dựng công ty, mình không kiện cô ta.
Giờ thì họ thành một cặp rồi.

Miễn là họ yên phận yêu đương, không gây chuyện nữa thì anh cũng không muốn nói gì.
Nhưng nếu còn dám chọc em giận, anh nhất định cho tụi nó biết ông Thổ Địa có mấy con mắt.”

Đôi lúc tôi thật sự nghi ngờ, không biết Tống Thành có từng làm đầu gấu ngoài phố hay không.

Tôi không khẳng định, chỉ hỏi anh:
“Vậy sau khi Trần Tuấn Vũ hết nghỉ phép, anh định để anh ta quay lại công ty à?”

Tống Thành thở dài:
“Quay lại hay không thật ra cũng vậy. Dự án của ảnh giờ đều có người khác quản rồi.
Đợi tới lúc đó rồi tính.”

Tức là… vẫn sẽ quay lại.

Tống Thành nhìn thì có vẻ cục mịch thô lỗ, nhưng thật ra lại rất mềm lòng.
Chúng tôi đều hiểu rõ, Trần Tuấn Vũ tuy có thể đã thay lòng, nhưng Tống Thành vẫn muốn cho người ta thêm một cơ hội.

“Tất cả chuyện anh làm vì em, không sợ người khác nói anh không trượng nghĩa sao?”

Tống Thành vòng tay ôm vai tôi:
“Dù sao cũng không ai được phép bắt nạt vợ anh trước mặt anh cả.”

Rất tốt.

**Vì anh em sẵn sàng đ//â//m hai sườn, vì vợ thì sẵn sàng đ//â/m anh em hai nhát.**

Ba tháng sau, Trần Tuấn Vũ quay lại công ty.

Mấy ngày đó, Tống Thành cứ mang vẻ mặt khó chịu.
Ban đầu tôi tưởng là vì sự hiện diện của Trần Tuấn Vũ khiến anh khó ở, nhưng hỏi kỹ mới biết…

Là vì Trần Tuấn Vũ vừa quay lại đã đề xuất với bộ phận nhân sự… tuyển Nhậm Vy Vy vào công ty.

“Có phải Nhậm Vy Vy đã hạ bùa mê thuốc lú cho hắn rồi không?”

Tống Thành hừ lạnh:
“Trần Tuấn Vũ đúng là đầu bị lừa đá.
Trước kia anh bảo nó về nghỉ, nó chẳng dám lôi tình nghĩa ra nói câu nào.
Giờ vì một người phụ nữ lại dám dùng lời đe dọa anh!”

Quả đúng là huynh đệ cũ, đến đ//â/m nhau cũng ăn ý như vậy — đều vì một người đàn bà.

Cuối cùng, Tống Thành thở dài:
“Giờ Nhậm Vy Vy làm thư ký riêng cho Trần Tuấn Vũ.”

Tôi vỗ vai anh:
“Thế cũng tốt, khóa chặt lại luôn.”

Tống Thành chỉ lắc đầu, không nói gì.

Tôi biết anh sợ tôi không vui, nhưng thật ra, tôi thấy Nhậm Vy Vy vào công ty là điều có lợi.

Một số người phải để ngay trước mặt thì mới dễ nắm thóp.

Vì không muốn làm khó Tống Thành nên trước đây tôi chỉ yêu cầu cô ta xin lỗi công khai,
nhưng mâu thuẫn giữa tôi và Nhậm Vy Vy, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.

Trần Tuấn Vũ dù sao cũng là nhân viên theo Tống Thành nhiều năm, một phần là vì anh không nỡ, phần khác là sợ xử lý mạnh tay sẽ khiến nhân viên khác bất mãn.
Chỉ khi bắt được anh ta phạm lỗi nguyên tắc, mới có thể hoàn toàn loại cả hai khỏi tầm mắt tôi.

Cũng giống như lúc ở sở cảnh sát, tôi đã hỏi Trần Tuấn Vũ một câu:
**Vy Vy tới phá đám cưới, chẳng lẽ anh không biết trước?**

Anh ta có căn hộ ở chính khu nhà tôi.
Vậy ai là người kéo Nhậm Vy Vy vào nhóm cư dân?

Hai người họ vốn dĩ là cùng một giuộc.

Lần nữa gặp lại Trần Tuấn Vũ và Nhậm Vy Vy là ở công ty của Tống Thành.

Tống Thành gọi điện bảo tôi:
“Có một tập tài liệu để quên ở nhà, nhờ tài xế mang qua giúp anh nhé?”

Tôi nghĩ mình cũng chẳng bận gì, liền đích thân cầm tài liệu lái xe đến, tiện thể mang theo phần cơm trưa yêu thương mà tôi hứng lên làm cho anh.

Tuy nhìn bề ngoài thì… hơi thảm, nhưng mà đâu phải tôi ăn, ai quan tâm.

Quả nhiên, oan gia ngõ hẹp.

Vừa đến công ty Tống Thành, lúc tôi vào thang máy thì bên trong chỉ có tôi và… Nhậm Vy Vy.
Cứ như tác giả cố ý sắp đặt vậy.

“Tô Tiểu Ngữ, lâu rồi không gặp.”

Tôi gật đầu lấy lệ, không định tiếp chuyện với cô ta.

Nhưng Nhậm Vy Vy vẫn tiếp tục:

“Thấy tôi có thể làm việc trong công ty của Tống Thành, cô khó chịu lắm đúng không?”

Khó chịu cái gì cơ?
Tiền lương của cô đâu phải Tống Thành trả, là Trần Tuấn Vũ móc ví ra đó.

“Bây giờ tôi và anh ấy cùng làm việc chung mỗi ngày, còn cô thì chỉ có thể ở nhà.
Muốn gặp chồng mình cũng phải được phép mới được đến nơi.
Cô nói xem, chẳng phải cô cũng chỉ đến thế thôi à?”

Nhìn ánh mắt đắc ý của Nhậm Vy Vy, tôi chỉ muốn mở nắp hộp s//ọ của cô ta ra xem bên trong rốt cuộc là ó//c hay xốp.

“Nếu hôm nay tôi nói muốn sa thải cô, cô nghĩ Trần Tuấn Vũ giữ nổi cô không?”

“Đinh!”

Thang máy dừng, cửa mở ra.

Tôi chỉ tay ra ngoài, lạnh lùng nói:
“Biết điều thì bước ra đi.”

Nhậm Vy Vy tức tối trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi giận dữ bỏ ra khỏi thang máy.

Tôi thở dài, lắc đầu.
Người mà không có đầu ó/c, nhìn kiểu gì cũng thấy n/gu.

Sau khi giao tài liệu cho Tống Thành, tôi kể lại chuyện trong thang máy.

Tống Thành nhăn nhó như nuốt phải ruồi:
“Nhậm Vy Vy bị bỏ quên n//ão khi ra đời à?”

Tôi không tiếp tục nói về cô ta nữa, thuận miệng hỏi:
“Cái tài liệu gấp này là gì thế?”

Tống Thành đáp:
“Dự án mới. Nửa cuối năm có kiếm được tiền hay không thì dựa cả vào nó đấy.”

Anh vừa nói vừa định giải thích kỹ hơn về dự án, nhưng bị tôi phũ phàng ngắt lời:
“Anh nói vậy cũng giống như em bắt anh đoán xem màu son hôm nay em đang dùng là màu gì.
Chúng ta tha cho nhau đi, được không?”

Tôi mở hộp cơm trưa yêu thương, nhận được một tràng khen ngợi từ Tống Thành, kèm theo bình luận rất mang tính… sát thương:

“Em cách xa căn bếp, là điều hạnh phúc nhất mà căn bếp từng có.
Nhìn quả cà tím này đi… Nó đã chờ đợi suốt cả mùa hè, vươn mình ra khỏi lòng đất, kết trái rực rỡ…
Không phải để trở thành một cục cháy đen hỗn độn thế này đâu!”

Tốt lắm, hoàn toàn dập tắt mọi nhiệt huyết nấu ăn trong tôi.

“Sau này cơm nước để anh lo hết!”

“Anh nói vậy nghe cứ như trước giờ không phải anh nấu vậy.”

Mà nghĩ lại… đúng thật.