Tôi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đen láy của anh ta, từng chữ từng chữ rành rọt:
“Chu Dụ, ký vào đi. Nếu không tôi không thể đi đăng ký kết hôn được.”
Chu Dụ nhận ra tôi nói thật, lập tức đá tung cái bàn trước mặt, giọng lạnh đến mức khiến người ta rét run:
“Giang Nguyễn, em lặp lại lần nữa cho tôi xem!!”
Cận Phóng sững người mất mấy giây, vội vàng khuyên giải:
“Giang Nguyễn, em bớt giận đi, đừng đùa kiểu này.”
“Đúng vậy, em và anh Dụ cùng nhau trải qua bao sóng gió suốt 3 năm, nói ly hôn là tổn thương tình cảm lắm đó.”
Chu Dụ dần bình tĩnh lại, ánh mắt không nhìn ra cảm xúc:
“Thư Vũ vừa tìm em à?
Cô ta nói với em du thuyền trước kia mang tên cô ta?
Chỉ vì chuyện đó mà em đòi ly hôn với tôi?”
Chu Dụ xoa xoa ấn đường, bật cười tức tối:
“Lúc nào thì em bắt đầu để tâm mấy chuyện vặt vãnh như thế hả?”
Điện thoại tôi reo lên, là Chu Diễn Thần gọi tới.
Cũng chính là anh trai sinh đôi của Chu Dụ.
Tôi mỉm cười bắt máy:
“Bên em xử lý gần xong rồi, lát tàu cập bến em sẽ đến chỗ anh.”
Chu Dụ nhìn nụ cười trên mặt tôi, chỉ thấy chướng mắt vô cùng.
Tôi cúp máy, nhìn thẳng vào Chu Dụ, nghiêm túc nói:
“Sáng mai thư ký tôi sẽ đến lấy bản ly hôn đã ký.
Chúng ta chia tay trong hòa bình, đừng khiến nhau khó coi.”
Cơn giận vừa được anh ta đè nén liền bùng phát trở lại.
Anh ta nhấc gạt tàn thuốc bên cạnh ném thẳng xuống đất:
“Giang Nguyễn, em cứ làm tới hoài vậy à!”
Tôi cũng chẳng phải người hiền lành gì, chộp lấy chai rượu ném về phía Chu Dụ.
Anh ta nghiêng người né tránh, ánh mắt u ám lạnh lẽo.
Đúng lúc đó, du thuyền cập bến.
Tôi bước xuống, lên một chiếc Maybach màu đen.
Trong ánh sáng lờ mờ, người trên du thuyền không nhìn rõ gương mặt Chu Diễn Thần.
“Người đó chính là tên tiểu bạch kiểm dụ dỗ chị dâu à? Nhìn quen lắm.”
“Chiếc xe đó hình như anh cậu cũng có một cái đúng không? Trời tối quá nhìn không rõ biển số.”
“Nói vớ vẩn gì vậy, sao Giang Nguyễn có thể qua lại với anh ruột của anh Dụ chứ.
Hơn nữa, anh Diễn Thần nổi tiếng là chẳng gần nữ sắc.”
Chu Dụ khẽ nheo mắt, nghe thấy cái tên ấy thì lập tức nhìn sang phía đó:
“Chu Diễn Thần?”
Cận Phóng vỗ vai anh ta:
“A Dụ! Không chỉ xe giống, mà bóng lưng cũng y hệt anh cậu.
Cấu hình chiếc Maybach đó ở thủ đô chắc không quá ba cái.”
Chu Dụ nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, ánh mắt tối tăm, sâu thẳm.
Anh ta rút một điếu thuốc, nhả ra một vòng khói trong không khí.
“Đi điều tra lai lịch của hắn.”
Cận Phóng đáp một tiếng.
“Dạo này cậu nên dành nhiều thời gian hơn cho Giang Nguyễn đi.
Nếu cô ấy thật sự quyết tâm ly hôn, đến lúc đó cậu có mà khóc.”
Chu Dụ bật cười lạnh:
“Bị tiểu bạch kiểm dỗ vài câu, qua mấy hôm nữa cô ấy bình tĩnh lại thì sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa đâu.”
4
Trong biệt thự, tôi nằm dài trên giường:
“Này, anh nói xem… Làm sao để nói với em trai anh là tôi đang mang thai con cháu của anh ta đây?”
Chu Diễn Thần nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm như mực, nghiêm túc hỏi:
“A Dụ đồng ý ly hôn rồi à?”
Tôi lắc đầu:
“Anh ta tưởng tôi đang giận dỗi.
Tôi đã nói với anh ta là ngày mai trợ lý sẽ đến lấy thỏa thuận ly hôn.
Nếu anh ta không ký, tôi sẽ công khai toàn bộ video và hình ảnh ngoại tình suốt mấy năm qua, rồi kiện ra tòa.”
Chu Diễn Thần khẽ cười:
“Ừ.”
Tôi và Chu Diễn Thần đến với nhau là ngoài ý muốn.
Hôm đó, tôi biết tin Chu Dụ công khai theo đuổi người mới, buồn bã đến mức gọi điện cho bạn thân rủ đi uống rượu giải sầu.
Không ngờ lại bấm nhầm gọi cho Chu Diễn Thần.
Khi anh đến nơi thì tôi đã uống cạn hơn chục chai vang đỏ.
Trong men rượu, tôi đã… “lên” anh.
Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi ngồi ở mép giường, ngoan ngoãn đợi anh nổi giận.
Anh vốn nổi tiếng xa lánh phụ nữ, trong giới còn đồn rằng anh từng yêu đơn phương một “ánh trăng” nam mà chẳng thể với tới.
“Cô Giang định khi nào ly hôn với em trai tôi?”
Tôi cứ tưởng mình còn chưa tỉnh rượu, nghi hoặc hỏi:
“Gì cơ?”
Chu Diễn Thần thong thả cài lại cúc áo sơ mi:
“Tôi rất hiểu A Dụ là loại người thế nào.
Trăng hoa, ham mê nữ sắc, đời này không bao giờ thay đổi được.
Em gả cho tôi, không ảnh hưởng đến mối liên kết giữa hai nhà Giang – Chu, mà tôi thì sẽ không ngoại tình.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, cứ đờ người ngồi đó.
Chu Diễn Thần liếc mắt nhìn tôi một cái:
“Ba tháng xử lý phân chia tài sản có đủ không?”
Khoảnh khắc đó, tôi biết anh hoàn toàn nghiêm túc.
“Tại sao lại là tôi? Nếu anh muốn kết hôn, bao nhiêu thiên kim nhà giàu muốn gả cho anh.”
Chu Diễn Thần hơi dừng lại, cười khẽ:
“Có lẽ… tôi không muốn để em ‘dùng chùa’?”
Tôi: “???”