Trả Hết Cho Anh

Chương 3



Trong công ty, trợ lý Tiểu Kiều từ Tập đoàn Chu trở về.

“Giám đốc Giang, em vừa làm theo chỉ thị của chị đến lấy thỏa thuận ly hôn từ Tổng Chu.

Anh ta nói đã ném đi từ tối qua rồi.

Em lấy ra bản sao mà chị bảo chuẩn bị thêm, nhưng anh ta thậm chí không thèm nhìn, xé toạc ngay tại chỗ.

Còn nổi giận đùng đùng, đập phá đồ đạc trong văn phòng, hét lên là cả đời này cũng không ly hôn.”

Tôi day trán:

“Biết rồi. Em ra ngoài làm việc đi.”

“Giám đốc Giang, còn một việc nữa.

Có người đang điều tra mối quan hệ của chị với vị Tổng Chu kia.”

Tôi ngẩng đầu, gõ nhè nhẹ ngón tay lên mặt bàn:

“Nếu anh ta muốn điều tra thì cứ để anh ta điều tra. Không cần quan tâm.”

Vừa dứt lời, Chu Dụ đã đẩy cửa bước vào.

Tiểu Kiều giật mình che miệng, không biết anh ta có nghe thấy lời cô vừa nói không.

Tôi khẽ nhíu mày. Đã hai năm rồi Chu Dụ không bước chân vào Giang thị, hôm nay bỗng nhiên nổi hứng gì đây?

Tôi nhìn trợ lý:

“Em ra ngoài đi.”

Tiểu Kiều tinh ý đóng cửa lại.

Chu Dụ lười biếng ngồi phịch xuống ghế sofa, châm điếu thuốc.

Tôi bước đến trước mặt anh ta, rút điếu thuốc khỏi môi anh, bóp tắt:

“Hút thì cút!”

Chu Dụ nhìn tôi vài giây, bật cười tức tối:

“Cô đúng là bị cái thằng tiểu bạch kiểm kia dỗ đến lú lẫn rồi.”

Tôi ngồi xuống đối diện anh ta:

“Nếu anh thấy phân chia tài sản chưa hợp lý thì chúng ta có thể bàn lại.

Tôi lấy 6, anh 4.

Những căn nhà, trang sức trị giá hàng tỉ mà anh mua cho đám bạn gái tôi không tính.

Chỉ cần nhanh chóng ly hôn là được.”

Đôi mắt dài hẹp của Chu Dụ híp lại, ánh nhìn u ám:

“Chỉ cần nhanh chóng ly hôn là được?”

“Cô biết hai công ty có bao nhiêu dự án ràng buộc với nhau không?”

“Muốn yêu đương thì cứ việc.”

“Nhưng ly hôn, đừng có mơ!”

Anh ta vừa dứt lời, điện thoại Cận Phóng gọi tới.

“A Dụ, chuyện cậu bảo tôi điều tra bạn trai Giang Nguyễn có kết quả rồi, cậu đoán là ai?”

Chu Dụ liếc tôi đầy ẩn ý:

“Không cần nói nữa, tôi và Giang Nguyễn đã nói rõ rồi, ai chơi đường nấy.

Cô ta cũng chỉ thấy mới mẻ nhất thời thôi, chẳng kéo dài được đâu.”

“Không phải, người đó là anh—” anh ruột của cậu đấy.

Chu Dụ đã cúp máy, không nghe được phần sau.

Anh ta nghịch điện thoại trong tay, giọng chế giễu:

“Tôi mặc kệ người đàn ông ngoài kia của cô là ai, cô cũng đừng gây rắc rối cho sự nghiệp của Thư Vũ.

Lúc cần đối phó với phụ huynh, cứ gọi cho tôi, tôi sẽ không để cô mất mặt.

Nhưng có hai điều kiện: một, không được nhắc đến chuyện ly hôn.

Hai, tuyệt đối không được có con.”

Tôi cạn lời hết sức.

Thấy tôi không phản ứng, Chu Dụ cho rằng chúng tôi đã ngầm hiểu nhau.

Anh ta cong môi cười, đứng dậy mở cửa bước ra ngoài.

Đúng lúc đụng phải Chu Diễn Thần, mặc âu phục chỉn chu, tay xách hộp giữ nhiệt.

Hai bên thái dương của Chu Diễn Thần giật nhẹ, lông mày nhíu chặt:

“Anh đến đây làm gì?”

Chu Diễn Thần lướt qua anh ta, đi thẳng vào văn phòng, lần lượt bày đồ ăn ra bàn.

Anh liếc nhìn Chu Dụ, giọng lạnh nhạt:

“Tôi đến đưa cơm cho em dâu.”

Trong đầu Chu Dụ như có tiếng sét đánh ngang tai, ánh mắt chuyển qua lại giữa tôi và Chu Diễn Thần.

Sắc mặt anh ta lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Vẻ mặt u ám, anh ta đá mạnh vào bàn phía trước, canh sườn trong hộp cơm văng tung tóe.

“Chu Diễn Thần! Mẹ kiếp, anh không biết cô ta là vợ tôi sao?!”

Trán Chu Dụ nổi gân xanh, một cú đấm đầy thô bạo đập mạnh về phía Chu Diễn Thần:

“Đồ khốn! Không tìm ai khác, lại đi dây dưa với Giang Nguyễn!”

Chu Diễn Thần cởi áo vest, không do dự tung một cú phản đòn.

Hai người lao vào nhau ẩu đả.

Khóe miệng Chu Dụ rách toạc, cổ áo sơ mi hàng hiệu bị kéo xộc xệch, hoàn toàn mất đi vẻ phong lưu thường ngày.

Căn phòng trở nên hỗn loạn, tài liệu rơi vãi khắp nơi.

Ánh mắt Chu Dụ hung tợn, cúi người nhặt áo khoác dưới đất, đạp cửa bỏ đi.

6

Khi bố tôi gọi điện, tôi đang băng bó vết thương cho Chu Diễn Thần.

“Con làm ra cái trò mất mặt gì vậy! Lập tức quay về ngay cho bố!”

Chu Diễn Thần nghe rõ mồn một những lời ấy, nhẹ giọng nói:

“Anh sẽ đi cùng em.”

Tôi thu dọn hộp y tế, nghiêm túc nói:

“Không cần, em tự biết phải xử lý ông ấy thế nào.”

Tại biệt thự nhà họ Giang, khi tôi trở về đã thấy Chu Dụ đang ngồi trên sofa.

Hai chân hơi dạng ra, tay kẹp điếu thuốc, vẻ mặt không rõ là giận hay vui.

Bố tôi ngồi thẳng lưng ở ghế đối diện, gương mặt giận dữ:

“Mau xin lỗi A Dụ, sau đó cắt đứt với người đàn ông bên ngoài.”

Tôi ngồi xuống, nhìn Chu Dụ, khẽ nhếch môi nở một nụ cười giễu cợt:

“Anh đã công khai chuyện tôi ngoại tình rồi, sao không nói cho trót luôn?”

Ánh mắt tôi dời sang bố mẹ:

“Bố mẹ, người mà con ngoại tình là anh ruột của Chu Dụ – Chu Diễn Thần.”

Phòng khách lập tức rơi vào sự im lặng c/h/ế/t chóc.

Mặt Chu Dụ tối sầm lại, trong mắt dấy lên cơn giận dữ:

“Giang Nguyễn, em nói rõ cho tôi, em với Diễn Thần là chuyện gì?!”

Ngoài cửa vang lên tiếng bà Chu tức giận gào thét.

Chu Dụ nhíu mày, đứng dậy:

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

Tôi bật cười lạnh:

“Anh tìm bố mẹ tôi, chẳng lẽ bố mẹ anh không nên có mặt?”

Chu Dụ nắm chặt cổ tay tôi, lực không nhẹ, ánh mắt lóe lên tia phẫn nộ.

Bà Chu bước vào với khí thế áp đảo:

“Thưa thông gia!

Trước kia tôi thấy con bé Nguyễn Nguyễn này thông minh, biết điều nên mới đồng ý cho nó bước vào cửa nhà họ Chu.

Giờ nó làm ra cái chuyện mất mặt này, ông nói xem nên xử lý thế nào?”

Bố tôi vung tay, tát tôi một cái đau điếng.

“Đồ nghịch tử!

Trước kia con đến công ty A Dụ gây chuyện khiến Giang thị tổn thất hàng chục triệu, quên rồi sao?

Mau xin lỗi mẹ con ngay!”

Bà Chu rất hài lòng với cú tát ấy, làm bộ làm tịch nói:

“Giang Nguyễn à, không phải tôi thiên vị con trai mình, đàn ông ra ngoài xã giao, có mấy cô gái bên cạnh là chuyện bình thường.

Con làm ầm lên là con sai rồi.

Đã thế còn dụ dỗ Diễn Thần, chuyện này mà truyền ra ngoài, cả nhà họ Giang và nhà họ Chu đều sẽ thành trò cười mất.”

Tất cả tủi hờn trong lòng tôi cuộn lên như sóng, tôi gào lên:

“Bình thường?!

Cả đời bà tự ru ngủ mình bằng ba chữ đó đúng không?

Nếu bà chịu đựng được thì cứ tiếp tục, tôi không học theo nổi!”

Sắc mặt Chu Dụ càng thêm âm trầm, giễu cợt:

“Sao hả, có Chu Diễn Thần chống lưng rồi nên đến mẹ tôi cũng dám chửi?”

“Giám đốc Giang, thứ chị bảo tôi chuẩn bị tôi mang tới rồi.” –

Tiểu Kiều bước vào, mở túi, lấy đồ ra đặt lên bàn trà.

“Nếu không còn việc gì, tôi xin phép quay về công ty.”

Tôi gật đầu: “Ừ.”

Tôi lấy từ túi giấy ra một xấp ảnh, từng tấm từng tấm ném lên trước mặt mọi người.

“Bố, xấp đó là ảnh Chu Dụ hôn thư ký trong bãi đậu xe.”

“Mẹ, chỗ trước mặt mẹ là video tôi bắt quả tang Chu Dụ và người mẫu trẻ lén lút trong khách sạn.”

“Chu Dụ, mớ hóa đơn kia là bằng chứng anh mua nhà, mua trang sức cho sinh viên nữ.”

“Còn mụ già kia, xấp kia là sao kê ngân hàng chứng minh anh ta mua biệt thự tặng cho minh tinh.”

“Ba năm kết hôn, Chu Dụ ngoại tình vô số lần khiến tôi mất hết thể diện.

Tôi chỉ mới ‘phản đòn’ đúng một lần, tính ra là tôi còn chịu thiệt.”

Chu Dụ cúi đầu xoa trán, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói:

“Trước đây là lỗi của anh, không nghĩ tới cảm xúc của em.”

“Anh đã cắt đứt với những người phụ nữ bên ngoài, em cũng đừng qua lại với Chu Diễn Thần nữa.

Chúng ta làm lại từ đầu, được không?”

Tôi cúi đầu nhìn cái bụng vẫn còn phẳng lì:

“Không thể bắt đầu lại nữa rồi. Tôi có thai rồi.”

Đôi mắt đen sâu thẳm của Chu Dụ lập tức bốc lên lửa giận.

“Giang Nguyễn! Em nói lại lần nữa cho tôi xem?!”