Trà Ơi Đừng Xanh Nữa!

Chương 1



1

 

Tôi đứng dưới ký túc xá lúng túng cầm túi đồ ăn sáng mà Giang Yến nhờ mua cho Đỗ Tuyết Như.

 

Đỗ Tuyết Như là bạn cùng phòng của tôi cũng là hoa khôi của khoa.

 

Thanh thuần, xinh đẹp, kiêu ngạo và rực rỡ.

 

Cô ấy hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn gái của anh.

 

Còn tôi là bạn thanh mai trúc mã của anh, cũng là bạn cùng lớp suốt mười hai năm trời từ cấp một đến cấp ba, rồi lại tiếp tục là bạn cùng trường đại học.

 

Anh đã quen biết bao cô gái, nhưng chưa từng có mối quan hệ nào kéo dài quá một tháng.

 

Có vẻ như anh chưa bao giờ thật lòng với bất kỳ ai.

 

Nhưng lần này, dường như có gì đó khác biệt.

 

Đỗ Tuyết Như kiêu hãnh, xinh đẹp, cao cao tại thượng, nhưng lại chẳng mấy hứng thú với anh.

 

Lần đầu tiên, Giang Yến – người luôn được con gái vây quanh, mới biết thế nào là bị lạnh nhạt.

 

Ban đầu là tò mò, sau đó là ham muốn chinh phục, rồi dần dần bị thu hút.

 

Tôi nghĩ, có lẽ đây là lần đầu tiên anh ấy thật sự yêu một người.

 

Giang Yến lại gần tôi, đôi mắt sáng long lanh như có hơi nước.

 

Anh nói với vẻ tội nghiệp:

 

"Ôn Ôn, ngoài em ra, còn ai có thể giúp anh nữa chứ?"

 

Tôi lập tức đầu hàng.

 

2

Tôi thắc mắc hỏi:

 

"Sao anh không nhắn tin bảo Đỗ Tuyết Như xuống lấy?"

 

Anh ấy ung dung đáp:

 

"Ký túc của các em ở tầng sáu, thể lực của cô ấy không tốt, lên xuống sẽ rất mệt."

 

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy cổ họng nghẹn lại.

 

Hình như anh ấy đã quên mất—

 

Trước đây, những lần tôi mua bữa sáng cho anh không chỉ là khoảng cách sáu tầng lầu.

 

Từ ký túc xá nữ đến ký túc xá nam cách nhau hơn nửa khuôn viên trường, đi bộ mất gần ba mươi phút.

 

Tôi giả vờ như đùa mà hỏi:

 

"Vậy sao anh không sợ em mệt?"

 

Nụ cười của Giang Yến thoáng cứng lại, dường như chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

 

Một lúc lâu sau, anh bối rối nói:

 

"Em rèn luyện nhiều một chút cũng tốt cho sức khỏe mà."

 

Như thể muốn che giấu sự lúng túng, anh giơ tay định xoa đầu tôi.

 

Tôi lùi lại một bước.

 

Tay anh lơ lửng giữa không trung, nhìn tôi một lúc, sau đó thản nhiên thu về.

 

Anh mỉm cười:

 

"Cảm ơn nhé, Ôn Ôn!"

 

3

Đỗ Tuyết Như đang đứng trước gương chăm sóc da buổi sáng.

 

"Tuyết Như, dưới lầu mình gặp Giang Yến, anh ấy nhờ mình mang bữa sáng cho cậu."

 

"Cứ để trên bàn đi."

 

Cô ấy không nhìn tôi, thờ ơ đáp lại, rồi mở điện thoại, đôi mắt cong cong đầy vui vẻ khi nhắn tin.

 

Bỗng nhiên, cô ấy quay sang nhìn tôi, trong ánh mắt thoáng qua một chút thương hại.

 

"Ôn Ôn, A Yến lại mua quà cho mình, còn rủ mình tối nay đi ăn. Cậu nói xem, mình có nên đồng ý không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi sững người.

 

Hôm nay là ngày mấy người bạn thân từ nhỏ chúng tôi hẹn nhau gặp mặt, đã lên kế hoạch từ mấy tháng trước.

 

Vậy mà… Giang Yến không đi sao?

 

"À… vậy tốt quá nhỉ…"

 

Một nỗi cay đắng nhàn nhạt dâng lên từ cổ họng.

 

Bây giờ, tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi và bất lực trước Giang Yến.

 

Tôi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ nặng nề.

 

Trong mơ, tôi lại thấy Giang Yến.

 

Đó là cảnh tượng tôi vô tình bắt gặp trên sân bóng rổ cách đây hai tháng.

 

Giang Yến đứng đó, hai tay siết chặt, ánh mắt thất thần nhìn Đỗ Tuyết Như đang tươi cười rạng rỡ trò chuyện với một nam sinh cao gầy khác.

 

Có lẽ, đó là lần đầu tiên anh thấy "nữ thần" của mình dịu dàng với một chàng trai như vậy.

 

Cũng là lần đầu tiên tôi thấy Giang Yến chán nản và thất vọng đến thế.

 

4

Dậy thật khó quá đi!

 

Tiếng chuông báo thức reo lên, tôi thở dài rồi ngồi dậy.

 

Dù gì cũng lâu rồi chưa gặp lại đám bạn thân, cũng nên ăn diện một chút.

 

Tôi mở tủ quần áo và bắt đầu lục tìm.

 

Một lúc sau, ánh mắt tôi dừng lại ở chiếc váy hoa màu hồng nhạt.

 

Đây là chiếc váy mà Giang Yến đã chọn cho tôi vào mùa hè sau kỳ thi đại học.

 

Khi đó, anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt vừa tỉ mỉ vừa bất lực:

 

"Ôn Ôn, em cũng nên ăn mặc nữ tính một chút đi chứ."

 

Hôm nay mặc lại, không ngờ nó vẫn vừa vặn một cách hoàn hảo.

 

Từ lúc tôi bắt đầu lục tìm váy áo, một cô bạn cùng phòng đã chú ý đến.

 

Cô ấy chớp mắt đầy tinh nghịch, chạy đến bên tôi:

 

"Ôi chao, Ôn Ôn! Sao hôm nay diện đẹp vậy? Có hẹn hò à?"

 

Tôi bật cười, cũng không giấu giếm:

 

"Lũ bạn thân hồi nhỏ của mình đến chơi, nên rủ nhau ra ngoài tụ tập."

 

Đỗ Tuyết Như nghe vậy ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt thoáng hiện lên một tia khó hiểu.

 

"Ôn Ôn, chiếc váy này hợp với cậu lắm đó! Cậu vốn xinh sẵn rồi, nếu trang điểm nữa thì càng đẹp hơn!"

 

"Muốn thử không? Mình đảm bảo sẽ giúp cậu tỏa sáng hết mức có thể!"

 

Cô bạn cùng phòng hào hứng ghé sát, ánh mắt mong chờ.

 

Tôi vui vẻ gật đầu đồng ý.

 

Cô ấy lập tức ấn tôi ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm cọ và bông phấn bắt đầu "thi công" trên mặt tôi.

 

Tôi ngoan ngoãn làm theo hướng dẫn, nhắm mắt, rồi mở mắt.

 

Khoảng ba mươi phút sau, cô ấy buông tay.

 

Tôi mở mắt nhìn cô ấy.

 

Cô ấy không nói gì, chỉ mở to mắt nhìn tôi một lúc, rồi đẩy chiếc gương đến trước mặt tôi.

 

"Nhìn đi!"

 

Tôi mở to mắt, nhìn vào gương.

 

Trong gương là một gương mặt xinh đẹp rực rỡ, chẳng hề kém cạnh Đỗ Tuyết Như.

 

Tôi chưa bao giờ biết, chỉ cần trang điểm một chút, tôi cũng có thể trở nên lộng lẫy đến vậy.

 

Dung nhan rạng rỡ, nụ cười duyên dáng, đôi mắt long lanh hút hồn.