Trà Ơi Đừng Xanh Nữa!

Chương 2



5

Khi tôi đẩy cửa bước vào, Minh Tử và An Hiểu đã gọi sẵn một bàn đầy món ăn.

 

Sườn xào chua ngọt, thịt chiên giòn, thịt sốt… toàn là những món tôi thích.

 

Mũi tôi cay cay, bước tới ôm chầm lấy An Hiểu một cái thật lớn.

 

An Hiểu nhăn mặt đẩy tôi ra:

 

"Làm gì thế, buồn nôn quá đi!"

 

"Giang Yến đâu? Sao không đi cùng cậu?"

 

"Giang Yến… chắc không đến đâu. Cậu ấy hẹn ăn tối với bạn cùng phòng của mình rồi, không nói trước với các cậu sao?"

 

Tôi có chút bất ngờ.

 

Dù có lỡ hẹn thì cũng nên báo một tiếng chứ.

 

Chỉ xét trên góc độ bạn bè thôi, hành động này của Giang Yến cũng thật không phải.

 

An Hiểu nghe vậy thì nhíu mày, quay sang nhìn tôi đầy nghi hoặc.

 

"Giang Yến? Với bạn cùng phòng cậu? Hẹn ăn gì cơ?"

 

Tôi chạm tay lên mũi, lúng túng đáp:

 

"Cậu ấy đang theo đuổi bạn cùng phòng mình, hoa khôi của khoa đó. Chắc sắp thành đôi rồi."

 

Cửa phòng bao đột ngột mở ra.

 

"Xin lỗi, mình đến trễ."

 

Người mà chúng tôi nghĩ sẽ không đến, lại xuất hiện.

 

Giang Yến cười, chào hỏi mọi người, sau đó hơi nghiêng người qua một bên.

 

Đỗ Tuyết Như bước ra từ sau lưng anh, nở nụ cười tươi tắn tự giới thiệu:

 

"Chào mọi người, mình là Đỗ Tuyết Như, bạn gái của Giang Yến, cũng là… bạn cùng phòng của Ôn Ôn. Rất vui được gặp mọi người."

 

Anh ấy thật sự dẫn Đỗ Tuyết Như đến buổi họp mặt này sao?

 

Tôi nhìn về phía Giang Yến.

 

Anh ấy dường như đã nhìn tôi từ lúc bước vào, trong mắt lấp lánh một cảm xúc mà tôi chưa từng thấy—sự ngỡ ngàng.

 

Bắt gặp ánh mắt tôi, anh sững người, có chút bối rối rồi vội vàng dời ánh nhìn đi chỗ khác.

 

Minh Tử khựng lại, hơi gật đầu bắt tay Đỗ Tuyết Như, nhưng không nói gì thêm.

 

An Hiểu nhìn cô ấy, nhíu mày:

 

"Chào cậu."

 

Đỗ Tuyết Như lại đưa tay về phía An Hiểu.

 

An Hiểu không bắt, chỉ quay sang nhìn Giang Yến.

 

Không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo.

 

"Yến Tử, họp mặt bạn thân mà cậu đưa… bạn gái đến cũng được thôi. Nhưng ít nhất cũng báo trước một tiếng chứ, để bọn này có chuẩn bị tinh thần."

 

Đỗ Tuyết Như thu tay về, nhẹ nhàng lên tiếng:

 

"Thật ra bọn mình vốn định đi ăn riêng, nhưng A Yến chợt nhớ ra hôm nay là buổi họp mặt của các cậu."

 

"Mình và A Yến mới ở bên nhau chưa lâu, cũng chưa gặp gỡ bạn bè của anh ấy… Mình cũng là bạn cùng phòng với Ôn Ôn, nghe nói về buổi gặp này thì rất muốn làm quen với mọi người, hoàn toàn không có ý gì khác."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô ấy mỉm cười có chút miễn cưỡng, ngăn Giang Yến – người đang định lên tiếng với sắc mặt khó coi, rồi áy náy nói:

 

"A Yến, có vẻ như bạn bè anh… không thích em lắm. Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người."

 

Dứt lời, cô ấy xoay người rời đi.

 

"Tuyết Như!"

 

Giang Yến sa sầm mặt, trừng mắt nhìn An Hiểu một cái rồi vội vã đuổi theo.

 

"Này! Cái tên này nhìn ai chằm chằm thế hả!"

 

An Hiểu tức đến mức vỗ bàn muốn chạy theo.

 

Tôi nhanh chóng giữ cô ấy lại.

 

Tôi biết cô ấy đang bênh vực tôi.

 

Nhưng… không cần thiết nữa rồi.

 

"Hiểu Hiểu, không sao đâu. Chúng ta ăn tiếp đi."

 

Tôi mỉm cười với cô ấy.

 

"Đúng rồi, ăn đi, nhiều món ngon thế này mà."

 

Minh Tử kéo kéo An Hiểu, giúp tôi xoa dịu tình hình.

 

6

Chúng tôi từ chuyện tiểu học nói đến đại học, từ quá khứ cho đến tương lai.

 

Từng ly bia cạn dần, giấc mơ như bọt khí nổi trên mặt ly, rồi bị chúng tôi uống cạn, tràn ra trong lòng.

 

Uống đến vòng thứ ba, An Hiểu đã chếnh choáng men say, ôm lấy tôi, lè nhè:

 

"Giang Yến thì là cái thá gì! Nếu thật lòng thích thì bao nhiêu năm nay dù là tảng đá cũng phải ấm lên rồi… Tên đó căn bản không xứng với Ôn Ôn nhà chúng ta!"

 

"Tương lai mình nhất định sẽ giàu! Lúc đó mình sẽ bao dưỡng Ôn Ôn, mua biệt thự lớn cho cậu ấy… rồi thuê cả đống trai đẹp, sáu múi, mỗi ngày hát hò, trình diễn thời trang cho bọn mình xem!"

 

Tôi biết An Hiểu chỉ nói đùa, nhưng vẫn không nhịn được mà tưởng tượng về viễn cảnh đó, cảm thấy thật hấp dẫn.

 

"Vậy cậu mau mau phát tài đi, Hiểu Hiểu. Khi đó mình sẽ ngày nào cũng đổi một người bạn trai!"

 

Tôi tựa vào vai cô ấy, cười khúc khích.

 

Minh Tử ngồi bên cạnh nghe đến mức mặt mày tái mét, vội vàng bịt miệng An Hiểu lại.

 

An Hiểu liền giãy giụa, còn đá anh ấy.

 

Hai người họ vật lộn một lúc, rồi… hôn nhau luôn.

 

Tôi đứng dậy bước ra ngoài, để lại không gian cho những kẻ yêu nhau.

 

7

Ánh trăng rải rác thành từng mảng loang lổ trên mặt đất.

 

Tôi ôm lon bia, ngồi trước cửa hàng tiện lợi mở suốt 24 giờ, lặng lẽ nhìn dòng xe cộ qua lại.

 

Có lẽ Đỗ Tuyết Như đã nhận ra tôi thích Giang Yến, nên mới chọn cách này để tuyên bố chủ quyền.

 

Đôi giày Nike mà hôm nay Giang Yến mang, cô ấy từng khen là đẹp.

 

Nhưng có lẽ cô ấy không biết, đó là món quà sinh nhật tôi tặng anh. Tôi đã lén xem giỏ hàng của anh, rồi chắt chiu tiền suốt hai tháng mới mua được.

 

Không biết từ khi nào, tôi đã không còn mong đợi gì ở Giang Yến nữa.

 

Một cơn gió lạnh lùa qua, bỗng chốc khiến tâm trạng tôi tốt lên không ít.

 

Tôi đứng dậy, bóp nát lon bia trong tay, ném nó lên không trung, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ hướng về thùng rác.