Trà Ơi Đừng Xanh Nữa!

Chương 10



Không ai có thể đại diện cho công lý, cũng đừng bao giờ nghĩ rằng mình có thể phán xét tất cả.

 

Bởi vì những gì bạn thấy, chỉ là phần nổi của tảng băng mà thôi.

 

Sau một thời gian dài, cái tên Đỗ Tuyết Như vẫn thường xuyên bị nhắc đến như một chủ đề tám chuyện.

 

Tôi không hề thấy hả hê, chỉ cảm thấy thật đáng buồn.

 

Nhưng, cũng sẽ có những người sẵn sàng đứng về phía bạn, bất chấp mọi lời đàm tiếu.

 

Tôi rũ bỏ suy nghĩ trong đầu, bước nhanh hơn.

 

Không xa phía trước, Thời Diễn đang cầm hai chiếc kem, nhìn tôi với ánh mắt đầy ý cười.

 

25

 

Tôi và Thời Diễn cứ thế tự nhiên hẹn hò, cùng xem phim, ăn uống, như bao cặp đôi bình thường khác.

 

Anh ấy vẫn không nói nhiều, nhưng ánh mắt mỗi khi nhìn tôi lại nóng bỏng đến mức khiến tôi đỏ mặt.

 

Chỉ là, dường như thiếu mất một lời tỏ tình.

 

Tôi không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Thời Diễn.

 

Anh ấy đang cẩn thận cắt bánh kem, vẻ mặt vô cùng tập trung, như thể chiếc bánh trước mặt mới là bạn gái của anh ấy.

 

Tôi nhướng mày, chậm rãi chuyển ánh mắt xuống tai anh ấy.

 

Đôi tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu, hoàn toàn phản bội sự bình tĩnh bên ngoài của anh ấy.

 

Tôi nhịn cười, đứng dậy lấy khăn giấy, vô tình bắt gặp một cảnh tượng không giống bình thường.

 

Chiếc cổ thon dài lộ ra dưới chiếc áo sơ mi chữ V hờ hững, làn da trắng nõn, thấp thoáng cơ n.g.ự.c rắn chắc.

 

Ánh mắt tôi bất giác lướt vào trong cổ áo rồi lại rời ra.

 

Lần này, ngay cả cổ anh ấy cũng đỏ lên triệt để.

 

Hiếm khi thấy Thời Diễn có vẻ mặt đáng yêu thế này, tôi bỗng dưng nổi hứng trêu chọc, ghé sát tai anh ấy, nhẹ nhàng thổi một hơi.

 

Không khí lập tức tràn ngập sự mờ ám.

 

Thời Diễn bất chợt bật cười, giọng điệu có phần nguy hiểm.

 

… Ch ết rồi.

 

Giây tiếp theo, trời đất xoay chuyển.

 

Thời Diễn giữ chặt eo tôi, ép tôi ngồi lên đùi anh ấy, một tay vòng quanh eo tôi, tay còn lại nhẹ nhàng xoa vành tai tôi.

 

Anh ấy khẽ cười, giọng trầm thấp:

 

"Ôn Ôn, em là lưu manh đấy à?"

 

Một cảm giác tê dại lan khắp cơ thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi ngây người trong chốc lát, vô thức trốn tránh ánh mắt anh ấy.

 

"Hehe… chỉ là đùa thôi mà."

 

Thời Diễn cũng không làm khó tôi, nới lỏng tay, đưa bánh kem đến trước mặt tôi.

 

"Nếm thử đi."

 

Mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong không khí, hơi thở nóng rực của anh ấy gần kề, khiến nhịp tim tôi đập mạnh như trống trận.

 

Bên trong miếng bánh, tôi cảm nhận được một vật tròn trơn lạnh lẽo.

 

Tôi sửng sốt, chưa kịp phản ứng.

 

Thời Diễn nhẹ nhàng che mắt tôi lại.

 

"Ôn Ôn, nơi này có khiến em thấy quen thuộc không?"

 

"Ba năm trước, anh thường trốn tiết cuối để đến đây làm thêm. Một ngày nọ, một cô gái mặc đồng phục trường bên bước vào, đặt một chiếc bánh sinh nhật. Rõ ràng là bánh sinh nhật, nhưng trên đó lại ghi '520'. Anh cảm thấy lạ, liền hỏi thêm vài câu. Cô gái đó cười nói rằng năm nay sinh nhật, cô ấy chỉ hẹn một người—người mà cô ấy đã thích từ lâu. Cô ấy muốn nhân cơ hội này để tỏ tình.”

 

“Nhưng cô ấy chờ rất lâu, rất lâu, vẫn không ai đến. Cuộc gọi kết nối, đầu dây bên kia vô cùng ồn ào, xen lẫn tiếng cười đùa của những cô gái khác. Rất rõ ràng, người mà cô ấy chờ sẽ không đến.”

 

“Anh cứ nghĩ cô ấy sẽ khóc, sẽ giận dỗi, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần để nhận lại chiếc bánh. Nhưng không, cô ấy chỉ ngồi trong tiệm, tự mình hát hết một bài hát sinh nhật, rồi thổi tắt nến. Lúc ước nguyện, anh nghe thấy giọng cô ấy nghẹn ngào:

 

'Tôi không muốn thích Giang Yến cái tên khốn kiếp đó nữa.'

Anh vừa thấy cô ấy đáng yêu, vừa cảm thấy ghét cái tên Giang Yến kia.

Sau đó, anh vào đại học, không còn làm ở đây nữa, nhưng trong buổi đón tân sinh viên, anh phát hiện ra cô ấy lại chính là đàn em của mình. Rồi từ đó, anh không ngừng chú ý đến cô ấy. Có người bắt nạt cô ấy, anh muốn đứng ra bảo vệ.”

 

“Ban đầu, anh chỉ nghĩ rằng một cô gái đáng yêu như thế đáng được đối xử dịu dàng hơn. Nhưng dần dần, trái tim anh không còn nghe theo lý trí nữa. Ôn Ôn, nếu có thể, anh muốn mãi mãi ở bên cô ấy.”

 

“Chiếc nhẫn này không có ý trói buộc hay ràng buộc gì cả. Nó chỉ là công cụ để anh bày tỏ lòng mình. Ở bên anh, cô ấy mãi mãi có thể làm theo trái tim mình."

 

Thời Diễn nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh, chờ đợi câu trả lời.

 

Tôi lặng lẽ nhả chiếc nhẫn ra, im lặng thật lâu.

 

Lâu đến mức ánh sáng trong mắt Thời Diễn dần dần vụt tắt.

 

Sau đó, tôi đưa nhẫn đến trước mặt anh ấy, trừng mắt:

 

"Nhẫn dính đầy kem, sao đeo được chứ?"

 

Thời Diễn ngẩn ra một lúc, rồi cúi xuống cắn mạnh vào vai tôi.

 

"A!"

 

"Thời Diễn, anh là chó à?!"

 

Ngọn nến bập bùng sáng tối.

 

Dưới ánh mắt chăm chú của anh ấy, tôi chắp tay thành kính, thì thầm điều ước:

 

"Mong rằng em và người em yêu, mãi mãi bên nhau, không rời không bỏ."

(Hoàn thành)