Trà Ơi Đừng Xanh Nữa!

Chương 9



“Mãi đến sau này, anh mới nhận ra, bao nhiêu năm qua, chỉ có sự rời đi của em mới khiến anh hoảng sợ.Vậy nên, anh đã muốn nói rõ ràng với cô ấy. Ngày hôm đó, anh hẹn cô ấy ở tiệm kem, là để xin lỗi và chia tay.”

 

Anh ấy dừng lại một lúc rồi nói tiếp:

 

“Anh chỉ hận chính mình quá chậm chạp. Yêu đương bao nhiêu lần, nhưng lại chưa từng nhận ra tình cảm của bản thân dành cho em.”

 

Một lúc lâu sau, anh ấy nhìn vào mắt tôi, nhẹ giọng hỏi:

 

“Còn kịp không, Ôn Ôn?”

 

21

Tôi không trả lời câu hỏi của Giang Yến ngay.

 

Hôm đó, tôi im lặng rất lâu.

 

Vừa định lên tiếng thì anh ấy đã cắt ngang:

 

“Anh chắc cũng đoán được câu trả lời, nhưng em… đừng vội nói ra. Ôn Ôn, trước đây anh đã phụ em quá nhiều, có lẽ đây là báo ứng. Chúng ta vẫn là bạn tốt nhất của nhau, đúng không?”

 

Điều này, tôi không cần suy nghĩ.

 

“Tất nhiên rồi.”

 

Mười mấy năm đồng hành bên nhau không thể dễ dàng thay đổi chỉ vì những chuyện này.

 

“Vậy là tốt rồi.”

 

Anh ấy thở phào, nở nụ cười:

 

“Nhưng mà… nếu—anh chỉ nói là nếu thôi nhé—nếu Thời Diễn tỏ tình với em, em đừng vội đồng ý.”

 

“Tại sao?”

 

“Đàn ông nhìn đàn ông là chuẩn nhất, em có thể thử thách cậu ta thêm một chút. Cậu ta không phải người tốt đâu…”

 

“Giang Yến!”

 

Thời Diễn vẫn đang lén nghe lỏm ở cửa phòng bệnh, cuối cùng cũng không nhịn được mà xông vào.

 

Trên mặt Giang Yến lướt qua vẻ chột dạ có thể thấy rõ, nhưng vẫn cố giữ vẻ đường hoàng:

 

“Sao vậy? Tôi nói có gì sai à?”

 

“Không—có—gì.”

 

Thời Diễn cười giận dữ, nghiến răng nghiến lợi túm lấy cổ áo Giang Yến lôi ra ngoài.

 

Trước khi đi, cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt kiên định:

 

“Ôn Nhiên, yên tâm đi, anh sẽ khiến cậu ấy tạm thời không thể xuất hiện trước mặt em nữa.”

 

22

 

Cô gái tạt sơn đỏ vào tôi đã bị tìm ra.

 

Bạn cùng phòng của tôi đã mang đoạn băng giám sát và ảnh tôi bị tạt sơn đến đồn cảnh sát.

 

Cô ta khai với cảnh sát rằng trước đây đã từng dành hai tháng chỉ ăn mì gói để mua một đôi giày Nike tặng bạn trai yêu xa.

 

Nhưng sau đó, gã bạn trai kia lại cặp kè với một cô gái xinh đẹp trong trường.

 

Vì vậy, khi nghe thấy tin đồn về tôi, cô ta đã tức giận đến mức mất lý trí mà làm ra chuyện như vậy.

 

Nghe xong, tôi chỉ thấy nực cười.

 

Cô ta bị người khác chen chân vào mối quan hệ, đúng là đáng thương thật.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng nếu đã ôm hận trong lòng, sao không đi tìm đôi cẩu nam nữ kia tính sổ?

 

Vì hèn nhát mà lại tùy tiện trút giận lên một người hoàn toàn xa lạ, dựa vào những tin đồn vô căn cứ để tổn thương tôi?

 

Vậy tôi thì không vô tội sao?

 

Cô ta đã bị nhà trường đuổi học.

 

Sau khi chấp hành án phạt giam giữ, cũng sẽ không thể quay lại trường nữa.

 

Có thể cô ta sẽ oán hận tôi, cũng có thể sẽ hối hận vì sự bồng bột của mình rồi bắt đầu một cuộc sống mới.

 

Nhưng chuyện đó không còn liên quan đến tôi nữa.

 

23

 

Tình hình của Đỗ Tuyết Như có chút đặc biệt.

 

Trợ lý của cha cô ta đến trường, bồi thường cho tôi một khoản tiền lớn rồi đưa cô ta đi.

 

Khi cúi người xin lỗi tôi, Đỗ Tuyết Như chỉ đứng bên cạnh, vừa khóc vừa cười.

 

Nghe trợ lý nói, cô ta là con riêng của một ông chủ tập đoàn lớn.

 

Mẹ cô ta nhận tiền của lão ta sau khi sinh con xong, rồi biến mất không dấu vết.

 

Cô ta được nuôi dưỡng trong một căn biệt thự lớn, sống trong cảnh cơm no áo ấm, nhưng lại chẳng mấy khi được gặp cha ruột.

 

Bởi vì ông ta đã có một gia đình hạnh phúc viên mãn, và một người vợ chính thất vô cùng nghiêm khắc.

 

Tôi cân nhắc một lúc rồi nói:

 

“Hay là, đưa cô ấy đi khám bác sĩ tâm lý đi.”

 

Trợ lý nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

 

Tôi không nói gì thêm, chỉ bước ra cửa.

 

Khi lướt qua Đỗ Tuyết Như, cô ta cúi đầu, không nhìn tôi.

 

Chúng tôi cứ thế lướt qua nhau như hai người xa lạ.

 

Sau đó, tôi chưa từng gặp lại cô ta nữa.

 

24

 

Mỗi người đều có nỗi khổ riêng.

 

Nhưng tôi không thể đồng cảm với họ, chỉ thấy cảm khái.

 

Nếu tôi không giữ lại đoạn ghi âm đó, có lẽ bây giờ tôi vẫn đang chìm trong những lời phỉ báng của dư luận.

 

Dù tâm lý có mạnh mẽ đến đâu, một người có thể chịu đựng được bao lâu dưới sự tấn công của cả hiện thực lẫn mạng xã hội?

 

Ai có thể chứng minh sự trong sạch của tôi đây?

 

Khi nước bẩn hắt tới, câu "người trong sạch thì tự khắc sẽ trong sạch" chẳng khác nào một trò cười.

 

Không ai có thể đại diện cho công lý, cũng đừng bao giờ nghĩ rằng mình có thể phán xét tất cả.

 

Bởi vì những gì bạn thấy, chỉ là phần nổi của tảng băng mà thôi.

 

Sau một thời gian dài, cái tên Đỗ Tuyết Như vẫn thường xuyên bị nhắc đến như một chủ đề tám chuyện.

 

Tôi không hề thấy hả hê, chỉ cảm thấy thật đáng buồn.

 

Nhưng, cũng sẽ có những người sẵn sàng đứng về phía bạn, bất chấp mọi lời đàm tiếu.