Trà Ơi Đừng Xanh Nữa!

Chương 4



12

Tôi ngủ thẳng đến khi tự tỉnh.

 

Hai người bạn cùng phòng đã đi đâu mất, còn Đỗ Tuyết Như cũng không về.

 

Mở điện thoại ra, thấy có năm sáu cuộc gọi nhỡ từ Giang Yến lúc bốn giờ sáng.

 

May mà tối qua trước khi ngủ tôi đã để chế độ im lặng.

 

Nhưng… chẳng phải giờ đó anh ta nên ở bên Đỗ Tuyết Như sao?

 

Anh ta lại phát bệnh gì vậy?

 

Kỳ lạ thật, từ khi biết anh ta và Đỗ Tuyết Như ở bên nhau, tôi chỉ buồn một lúc.

 

Phần nhiều là cảm giác nhẹ nhõm.

 

Từng ấy năm qua, tôi đã làm hết sức mình rồi.

 

Giang Yến không thích tôi, đó là tổn thất của anh ta, không phải của tôi.

 

Tôi lăn lộn trên giường một lúc, bỗng nhớ ra còn hẹn ăn trưa với Thời Diễn.

 

Rửa mặt xong, tôi trang điểm nhẹ rồi thu dọn đồ đạc, đồng thời nhắn tin cho anh:

 

【Em sắp ra ngoài rồi.】

 

Phía bên kia phản hồi rất nhanh:

 

【Được, em cứ từ từ chuẩn bị, không cần vội.】

 

Vừa lúc tôi chuẩn bị ra khỏi cửa, Đỗ Tuyết Như bước vào, đôi giày cao gót nện xuống sàn vang lên những tiếng cộp cộp giòn giã.

 

Tôi cũng không biết nên nói gì, chỉ chào cô ấy một tiếng cho có lệ.

 

Vậy mà cô ta lại hiếm hoi dừng bước, ánh mắt mang theo chút thăm dò, lướt từ trên xuống dưới đầy hàm ý.

 

Rồi cô ta khẽ cười khẩy.

 

"Ra ngoài à, Ôn Ôn?"

 

Giọng điệu của Đỗ Tuyết Như nghe thế nào cũng thấy châm chọc, khiến tôi có chút khó chịu.

 

Tôi lập tức đưa ra phán đoán.

 

Con bé này lại phát bệnh rồi.

 

Không thèm nhìn cô ta, tôi liếc đồng hồ trên điện thoại—vẫn còn kịp.

 

Tôi định đi ra ngoài, nhưng lại thấy cô ta khoanh tay đứng chắn ngay cửa, dáng vẻ như một vị thần giữ cổng.

 

Muốn kiếm chuyện đây mà?

 

Tôi cầm lấy đồ, đi đến cửa, nhìn thẳng vào mắt cô ta, từng chữ từng chữ:

 

"Tránh. Đường. Ra."

 

13

Thời Diễn đứng trước cửa quán thịt nướng, cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại.

 

Mặt trời mùa hè chói chang, mồ hôi rịn ra thành từng giọt lớn lăn xuống trán anh.

 

Tôi chạy lại gần: "Xin lỗi, anh đợi lâu lắm rồi đúng không?"

 

"Không lâu."

 

Thời Diễn tắt màn hình điện thoại, mỉm cười với tôi.

 

"Đi thôi."

 

Quán thịt nướng này có không gian khá ổn, không quá đông người, lại khá yên tĩnh.

 

Tính cách của Thời Diễn trông có vẻ xa cách, vậy mà anh lại rất biết quan tâm người khác.

 

Tôi vừa rửa tay quay lại đã thấy trên bàn có hai phần tráng miệng.

 

Khi nướng thịt, anh cũng rất kiên nhẫn, tự tay lật từng miếng, dùng kéo cắt thịt thành từng miếng nhỏ rồi đặt vào đĩa của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhìn gương mặt anh đỏ bừng lên vì hơi nóng, tôi cảm thấy có chút áy náy, liền giật lấy cái kẹp từ tay anh.

 

"Để em làm cho, anh ăn đi."

 

Thời Diễn ngước lên nhìn tôi, cười khẽ.

 

Không biết anh cười cái gì, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng giật cái kẹp về, cứ như đang tranh giành báu vật vậy.

 

"Không cần, em chỉ cần ăn thôi."

 

Thấy tôi còn định nói gì đó, anh nhướng mày:

 

"Hơi nóng sẽ làm trôi lớp trang điểm của em đấy. Anh thì không sao, nhưng em có muốn ra ngoài với khuôn mặt lem nhem không?"

 

Lời anh nói làm tôi nghẹn họng.

 

Thấy anh vẫn có thể vừa nướng vừa ăn, tôi cũng chẳng đôi co nữa, lặng lẽ tận hưởng sự phục vụ của anh.

 

Suốt bữa ăn, chúng tôi không trò chuyện nhiều.

 

Một người nướng, một người ăn, thế mà lại hình thành một loại ăn ý kỳ lạ.

 

Tính cách của Thời Diễn nhìn qua đã biết không giỏi bắt chuyện. Ngoại trừ việc hỏi tôi có muốn ăn cái này không, cái kia không, anh hiếm khi chủ động nói gì khác.

 

Ngược lại, điều đó làm tôi cảm thấy thoải mái.

 

Sau bữa ăn, tôi nhanh tay thanh toán trước rồi kéo anh ra ngoài.

 

Anh nhìn tôi, ánh mắt có chút bất lực.

 

"Vậy ít nhất để anh mời em ăn kem chứ?"

 

14

Nắng hè gay gắt, kẻ thù lại chạm mặt nhau.

 

Tôi đứng bên đường cầm hai cây kem dâu, đợi Thời Diễn quay lại, thì chợt bắt gặp Giang Yến và Đỗ Tuyết Như.

 

Giang Yến sững sờ nhìn tôi:

 

"Ôn Ôn, anh gọi cho em nhiều cuộc như vậy, sao em không nghe?"

 

Đỗ Tuyết Như cũng dịu dàng mỉm cười.

 

"Ôn Ôn, trùng hợp thật đấy. Đi một mình à?"

 

Cô ta đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.

 

Dù gì tôi cũng không muốn gây sự, nên chỉ gật đầu, nghĩ một lúc rồi đáp:

 

"Tôi không làm phiền hai người hẹn hò nữa, tôi còn có việc."

 

Giang Yến nắm lấy tay tôi.

 

"Ôn Ôn, em giận à?"

 

Anh ta nói chuyện cứ như đang lên cơn vậy.

 

"Anh đang nói linh tinh cái gì thế? Buông tay ra."

 

Sắc mặt Đỗ Tuyết Như tối sầm lại:

 

"A Yến, Ôn Ôn có việc, đừng làm phiền cô ấy."

 

Giang Yến phớt lờ cô ta, vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, kiên nhẫn khuyên nhủ:

 

"Em có thể không nghe điện thoại của anh, có thể phớt lờ anh, nhưng đừng vì muốn chọc tức anh mà đi với người đàn ông khác. Em hiểu rõ anh ta không? Em có biết anh ta là ai không? Biết người biết mặt không biết lòng đâu!"

 

Tôi mất mấy giây mới phản ứng kịp, nhận ra "người đàn ông khác" mà anh ta nói là ai.

 

Tự nhiên tôi thấy buồn cười.

 

Trước đây sao tôi không nhận ra anh ta có thể mặt dày đến thế nhỉ?

 

Liên quan gì đến anh ta chứ?

 

"Giang Yến, anh mau buông tôi ra, nếu không tôi—"