Trà Ơi Đừng Xanh Nữa!

Chương 3



8

Tôi liên tục cúi đầu xin lỗi chàng trai vô tội trước mặt.

 

Anh ấy đang nắm chặt lon bia, mặt đen sì.

 

Thực sự là tôi không nhìn thấy anh.

 

Có thể vì trời quá tối, cũng có thể vì anh mặc đồ quá tối, hoặc cũng có thể… do tôi đã uống chút bia, đầu óc không còn tỉnh táo nữa.

 

Dù lý do là gì, tôi đã gây ra một tổn thương to lớn cả về thể xác lẫn tinh thần cho người này.

 

Thử đặt mình vào vị trí của anh ấy—đang yên đang lành bước trên đường, ăn mặc chỉn chu, bỗng dưng bị một lon bia bay tới đập vào đầu, bia còn văng tung tóe lên tóc… chắc chắn tâm trạng sẽ không tốt chút nào.

 

"Hay là… tôi đưa anh đi gội đầu nhé?"

 

Chàng trai trước mặt không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu, vẻ mặt dần dịu lại, rồi cất giọng:

 

"Ôn Nhiên?"

 

Tôi ngẩng phắt đầu lên, nhìn anh.

 

Ngay lập tức, chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm ấy.

 

Tôi lớn lên bên cạnh gương mặt đẹp trai của Giang Yến, nên gần như đã miễn dịch với nhan sắc người khác.

 

Nhưng dù vậy, tôi cũng phải thừa nhận—chàng trai trước mặt này có một gương mặt thật sự ưa nhìn.

 

Tôi nhìn anh ấy một lúc lâu, nhưng vẫn không thể tìm ra chút ký ức nào về người này trong đầu mình.

 

Anh ấy hít sâu một hơi:

 

"Thời Diễn, học trên em một khóa, cùng ngành."

 

Thời Diễn… nghe có vẻ quen quen, là đàn anh cùng ngành của tôi sao?

 

Là người quen thì dễ xử lý rồi.

 

Tôi lập tức bày ra vẻ mặt áy náy:

 

"Trùng hợp quá anh ơi, không ngờ lại gặp nhau ở đây, đúng là có duyên ghê luôn! Đã là người quen rồi, vậy chuyện này hay là…"

 

"Em nghĩ hay thật đấy." – Thời Diễn cười như không cười.

 

Lon bia cạch một tiếng rơi vào thùng rác.

 

Anh túm lấy cổ áo sau của tôi, kéo thẳng vào tiệm làm tóc gần nhất.

 

Anh thợ Tony trong tiệm niềm nở chào đón:

 

"Hai bạn, hôm nay muốn làm gì đây?"

 

Tôi nhận mệnh, chỉ vào mái tóc đầy bia của Thời Diễn:

 

"Gội đầu cho anh ấy đi."

 

Tony vẫy tay, một anh thợ phụ nhanh chóng dẫn Thời Diễn vào trong.

 

Sau đó Tony nhìn tôi, cười tủm tỉm:

 

"Thế còn bạn? Muốn làm gì không?"

 

9

Chưa đầy mười phút sau, Thời Diễn đã gội đầu xong.

 

Anh vừa bước ra đã thấy tôi ngồi trước gương, nhàm chán để mặc Tony nghịch tóc mình.

 

Tôi vẫy tay với Thời Diễn:

 

"Tôi định nhuộm tóc, anh có việc gì thì cứ đi trước đi."

 

Ngụ ý chính là: Anh có thể đi rồi đấy.

 

Thời Diễn hơi nhướng mày, có vẻ tâm trạng rất tốt sau khi gội đầu xong, nét mặt cũng thêm mấy phần phong độ.

 

"Em cứ nhuộm đi, lát nữa cùng về trường."

 

Tôi liếc anh qua gương, vừa vặn đối diện với ánh mắt của anh.

 

Thời Diễn bình thản dời mắt, bổ sung thêm một câu:

 

"Từ đây về trường khá xa, giờ lại muộn rồi, con gái như em dù có gọi xe cũng không an toàn lắm."

 

10

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Người cũng không tệ lắm nhỉ.

 

Tôi mỉm cười với anh ấy.

 

Trước đây tôi chưa từng nhuộm tóc, nên màu lên rất chuẩn.

 

Chưa đầy hai tiếng, tôi nhìn vào gương mà không khỏi xuýt xoa.

 

Vốn dĩ tối nay tôi đã trang điểm sẵn, cộng thêm Tony cố tình chọn cho tôi màu tím khói làm bật tông da.

 

Hiệu quả trông không tệ chút nào.

 

Nhìn kỹ lại, chị đây cũng xinh ra phết!

 

Tôi quay đầu nhìn Thời Diễn, vừa hay anh cũng ngước lên.

 

Ánh mắt giao nhau, không khí thoáng chốc trở nên mập mờ.

 

Sự kinh ngạc lướt qua đáy mắt anh.

 

Tôi ho nhẹ, có chút không tự nhiên.

 

"Đẹp lắm, rất hợp với em."

 

Thời Diễn không tiếc lời khen ngợi.

 

Tự dưng tôi cảm thấy kỳ lạ.

 

Rõ ràng chúng tôi chưa từng gặp nhau, ít nhất tôi không có ấn tượng gì sâu sắc về anh.

 

Thế mà giọng điệu của anh lại quen thuộc đến kỳ lạ, cứ như chúng tôi đã quen biết từ lâu rồi.

 

Lúc tôi hoàn hồn lại, chỉ kịp thấy bóng lưng anh bước ra khỏi cửa.

 

"Anh ơi… chỗ thanh toán ở đâu vậy?" – Tôi hỏi Tony.

 

"Cậu trai đi cùng em đã trả rồi."

 

11

Thời Diễn nhất quyết không nhận bất kỳ hình thức chuyển khoản nào.

 

Tôi cũng thấy khó hiểu—rõ ràng tôi là người đã hại anh bị bia đổ lên đầu, sao cuối cùng anh còn trả cả tiền nhuộm tóc cho tôi?

 

Chẳng lẽ anh ấy thích tôi?

 

Không không không không không không không!

 

Tôi vội vàng gạt bỏ suy nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu.

 

Tổng cộng chúng tôi cũng mới gặp nhau vài lần, bảo rằng anh ấy yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên thì tôi chẳng tin nổi chút nào.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một lời giải thích hợp lý.

 

Anh ấy có vấn đề về đầu óc.

 

Nghĩ không thông thì thôi không nghĩ nữa.

 

Dù gì anh ấy có vấn đề, tôi cũng không thể nhân cơ hội mà chiếm lợi từ anh ấy được.

 

Tôi mở WeChat nhắn tin cho anh.

 

【Học trưởng, khi nào anh rảnh vậy? Em mời anh một bữa nhé.】

 

Bên trên vẫn còn lịch sử giao dịch nửa tiếng trước, anh không nhận tiền, cũng không trả lời gì, cứ như mất hút vậy.

 

Thế mà tin nhắn này anh lại trả lời rất nhanh:

 

【Ngày mai, ngày kia, ngày kìa anh đều rảnh.】

 

Ngay sau đó, một tin nhắn khác lại đến:

 

【Cứ gọi anh là Thời Diễn là được.】

 

【Vậy trưa mai được không?】

 

【Được.】

 

Tôi rửa mặt xong, vô tình liếc sang thấy giường của Đỗ Tuyết Như vẫn còn trống.

 

Giờ này đã khóa cổng ký túc, chắc cô ấy không về nữa rồi.

 

Chắc là đang ở cùng Giang Yến nhỉ?

 

Tôi ngủ một giấc không mộng mị.