Lúc này, tôi cũng chẳng còn thấy thuận mắt gì cô ta nữa.
Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, suốt ngày cứ châm chọc móc mỉa, ai thèm nói chuyện với cô chứ.
"Cô có thảm hại hay không, thì liên quan gì đến tôi?"
Tôi thờ ơ đáp lại một câu.
Sắc mặt trắng trẻo của cô ta sa sầm xuống, dường như không ngờ tôi lại không nể mặt đến vậy.
"Đừng vội đắc ý, Ôn Nhiên.Cô có thấy khó chịu không khi người cô thầm thích chỉ để mắt đến tôi?"
Cô ta cười ngọt ngào, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo đến thấu xương.
"Tôi cho phép cô ghen tị với tôi, nhưng cô đã chọn cách sai lầm nhất để trả thù.Cô không nên cướp học trưởng khỏi tay tôi.”
“Tôi biết cô thích A Yến.Hai người là thanh mai trúc mã, cô đã thích anh ấy rất nhiều năm rồi, đúng không?”
“Ban đầu, tôi chỉ định chơi đùa với anh ấy thôi. Xét tình nghĩa bạn cùng phòng, tôi vốn định tìm một thời điểm thích hợp để đá anh ta.”
“Nhưng bây giờ thì khác rồi. Cô đã cướp đi thứ tôi muốn, vậy thì tôi sẽ khiến người mà cô yêu suốt mười mấy năm qua yêu tôi đến ch ết đi sống lại."
Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Đỗ Tuyết Như bỗng lộ ra một tia điên cuồng.
Tôi chỉ cảm thấy nực cười vô cùng.
Hóa ra bộ dạng dịu dàng, vô hại trước kia của cô ta đều là giả tạo sao?
Tôi khó tin hỏi lại:
"Vậy nên… cô quen Giang Yến chỉ vì phát hiện ra tôi thích anh ấy?"
Đỗ Tuyết Như khá cao, cao hơn tôi nửa cái đầu.
Lúc này, cô ta đứng trên cao, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh miệt.
"Tôi chỉ muốn cô nhận ra khoảng cách giữa chúng ta. Người mà cô yêu không được, chỉ cần tôi ngoắc tay một cái, anh ta sẽ ngoan ngoãn như một con cún nhỏ.”
“Mỗi lần tôi nói với cô rằng tôi sẽ ra ngoài cùng A Yến, nhìn thấy vẻ mặt u ám của cô, tôi thực sự rất vui vẻ.”
“Đương nhiên, A Yến đối xử với tôi rất tốt. Anh ấy thậm chí còn sẵn sàng bỏ cả cuộc tụ họp với bạn bè chỉ để ở bên tôi.”
“Tôi nhất định sẽ giành lại học trưởng. Trước đó, tôi sẽ đối tốt với A Yến thật nhiều."
Nhìn cô ta lúc này, vừa điên cuồng vừa bất bình thường, nhưng cao hơn tôi nửa cái đầu vẫn là sự thật, khí thế cũng mạnh hơn tôi nhiều.
Thế là tôi không phục, liền đứng lên ghế để nhìn xuống cô ta.
Đỗ Tuyết Như cứng đờ, sửng sốt một lúc rồi bực bội thốt lên:
"Ôn Nhiên, cô bị điên à?"
"Đỗ Tuyết Như, người điên phải là cô chứ? Cô làm những chuyện này rốt cuộc có lợi ích gì không? Chẳng phải quá dư thừa sao? Lừa gạt tình cảm của người khác, thuận tiện dẫm đạp lên tôi một chút, vậy là cô cảm thấy có thành tựu lắm à? Cô nói xem, cả ngày chỉ làm những chuyện thiếu đạo đức như vậy, không thấy ghê tởm sao? Còn nói nhìn thấy tôi đau khổ thì vui vẻ? Biến thái thế? Cô nghĩ mà xem, nếu tôi thực sự căm ghét cô, cô được lợi gì không? Nếu bây giờ tôi tát cô hai cái, cô có cảm thấy dễ chịu hơn không? Trước đây tôi còn tưởng cô là một cô gái có nguyên tắc, nhưng hóa ra sau lớp mặt nạ đó lại là một con người đáng bị ăn đòn như thế này. Nói trắng ra, cô chỉ là một kẻ ích kỷ và giả tạo đáng thương. Một mặt, cô tiêu xài hoang phí tình cảm của Giang Yến. Mặt khác, cô biết rõ Thời Diễn không thích cô, nhưng lại bệnh hoạn mà tự tưởng tượng ra một mối quan hệ với anh ấy."
Tôi tức đến mức đầu bốc khói.
Nghĩ mà thấy thương cho Thời Diễn.
Chưa từng yêu đương bao giờ, cuối cùng có một người theo đuổi, vậy mà lại là một kẻ chuyên đùa giỡn tình cảm của người khác.
Còn Giang Yến? Đáng đời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ai bảo trước đây anh ta làm tổn thương nhiều cô gái như vậy.
Lần này, cuối cùng cũng thật lòng yêu một người, lại gặp ngay Đỗ Tuyết Như.
Đúng là báo ứng mà!
Đỗ Tuyết Như bị tôi mắng đến nghẹn họng, tức giận đến mức muốn kéo tôi xuống khỏi ghế.
"Cô nói bậy! Cô…"
Cô ta túm lấy tóc tôi, định đánh tôi.
Động tay?
Động tay?
"Là cô ra tay trước đấy nhé!"
Tôi gạt tay cô ta ra, nhảy xuống khỏi ghế, giữ khoảng cách an toàn.
Sau đó, hai tay vung lên, mỗi bên mặt một cái tát thật kêu.
"Chát!"
"Chát!"
Đỗ Tuyết Như hoàn toàn sững sờ, ôm mặt, không dám tin mà nhìn tôi.
Tôi hài lòng nhìn kiệt tác của mình.
Không tệ, khá là đối xứng đấy chứ!
Hai cái tát này đánh đến sảng khoái, khiến cơn giận trong lòng tôi nguội đi hẳn.
Hổ không gầm, cô lại tưởng tôi là Hello Kitty đấy à?
Chị đây đã nhịn cô lâu lắm rồi!
17
Quả nhiên, người không được mài giũa thì không thể thành tài.
Bị tôi tát hai cái, Đỗ Tuyết Như yên tĩnh được mấy ngày.
Nhưng với sự nhạy bén của mình, tôi vẫn ngửi thấy có gì đó không ổn.
Thôi kệ, cô ta không kiếm chuyện thì tôi cũng được nghỉ ngơi yên ổn.
Sáng nay, Đỗ Tuyết Như đi đâu từ sớm, còn hai cô bạn cùng phòng thì cứ len lén nhìn tôi thì thầm to nhỏ.
???
"Gì thế? Sao lại nhìn tôi kiểu đó?"
Tôi nghi hoặc hỏi.
Hai cô nàng lập tức rón rén tiến lại gần.
"Ôn Ôn, trên confession có người nặc danh chửi cậu đấy. Người đó nói cậu bắt cá hai tay, còn giật bạn trai của Đỗ Tuyết Như. Chưa hết, còn có ảnh làm bằng chứng nữa! Giờ chắc cậu nổi tiếng rồi, phía dưới toàn là bạn học mắng chửi cậu kìa."