Bức ảnh đầu tiên, tôi và Thời Diễn đang ăn thịt nướng.
Anh ấy đứng lên, hơi cúi người xuống, gắp thịt bỏ vào đĩa của tôi, ánh mắt chăm chú nhìn tôi nói gì đó.
Còn tôi cúi đầu, hai má đỏ bừng, trên môi thấp thoáng nụ cười thẹn thùng.
Đó là do bị khói nướng hun đỏ đấy chứ!
Góc chụp này...
Nếu tôi không phải người trong cuộc, chỉ nhìn ảnh thôi cũng tưởng hai đứa đang yêu nhau thật.
Tôi kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, tiếp tục lướt xuống.
Bức ảnh thứ hai, chụp trước cửa hàng kem.
Giang Yến túm c.h.ặ.t t.a.y tôi, vẻ mặt lo lắng.
Thời Diễn bị ai đó giữ lại phía sau, còn Đỗ Tuyết Như đứng bên cạnh, mắt đẫm lệ, trông vừa đáng thương vừa yếu đuối.
Bức ảnh thứ ba, có vẻ được chụp qua lớp kính của tiệm làm tóc, nên không rõ lắm.
Tôi quay lưng về phía ống kính, mái tóc màu xám tím cực kỳ nổi bật.
Thời Diễn đứng đối diện tôi, nụ cười trên môi rạng rỡ như ánh mặt trời.
Tôi nhìn chằm chằm bức ảnh thứ ba thật lâu.
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết đây là trò của Đỗ Tuyết Như.
Hôm đó, sau khi chạy theo cô ta, Giang Yến không biết làm gì, chắc đi ngang qua tiệm làm tóc thấy tôi với Thời Diễn nên chụp lại.
Bảo sao hôm sau về ký túc, cô ta lại giở giọng châm chọc.
Dưới phần bình luận đa số là chửi tôi, kèm theo những lời thương cảm dành cho hoa khôi khoa—cô gái vừa đẹp vừa đáng thương tên Đỗ Tuyết Như.
Điện thoại của Thời Diễn gọi đến rất đúng lúc.
Giọng anh nghiêm túc:
"Ôn Ôn, đừng nghe đám người đó nói bậy, cũng đừng lên mạng đọc mấy thứ nhảm nhí. Anh đang liên hệ với admin confession để yêu cầu họ xóa bài và công khai xin lỗi em. Bây giờ đừng chạy lung tung, cứ ngoan ngoãn ở lại ký túc xá đi."
"Không cần lo đâu, em…"
Lúc này, bạn cùng phòng tôi lại hét lên:
"Ôn Ôn, mau xem story của Đỗ Tuyết Như kìa!"
"Không sao, đừng lo, lát nữa em gọi lại."
Tôi vội vàng cúp máy, mở WeChat của Đỗ Tuyết Như.
【Đối phương chỉ hiển thị bài đăng trong ba ngày gần đây.】
"Hình như cô ta chặn mình rồi."
Tôi giơ điện thoại lên, nhún vai.
Cô bạn tôi nhanh chóng đưa điện thoại của mình cho tôi xem.
Bên trái là bức ảnh selfie của Đỗ Tuyết Như.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trang điểm tinh tế, nước mắt lưng tròng, trông vừa yếu đuối vừa đáng thương.
Hai tấm bên phải là ảnh chụp gương mặt sưng đỏ của cô ta sau khi bị tôi đánh, được đăng lên như "bằng chứng".
Dòng trạng thái đi kèm:
"Trong lúc mập mờ với học trưởng Thời, ai đó còn lén lút gặp riêng bạn trai tôi với danh nghĩa bạn thanh mai trúc mã. Tôi đã khéo léo góp ý trong ký túc xá, mong họ giữ khoảng cách, nhưng đổi lại là hai cái tát. Lâu nay, cô ta cư xử độc đoán trong phòng, mọi người chỉ nghĩ cô ta thẳng tính nên nhẫn nhịn. Tôi không ngờ rằng, bạo lực phòng ký túc lại xảy ra với chính mình…
Hôm nay tôi đứng lên, muốn nhắn nhủ đến những ai đang gặp trường hợp giống tôi rằng:
Khi bị bắt nạt, hãy dũng cảm phản kháng, nếu không, sự nhẫn nhịn của bạn chỉ khiến kẻ bắt nạt ngày càng quá đáng hơn!
Xin lỗi… tôi thực sự chịu đủ rồi."
18
Chúng tôi có rất nhiều bạn chung và hiển nhiên, những lời lẽ của Đỗ Tuyết Như đã khơi dậy sự phẫn nộ của mọi người.
【Tôi thực sự không ngờ Ôn Nhiên lại là người như vậy... Quá kinh khủng!】
【Không phải là kiểu con gái "trà xanh" chính hiệu sao? Nói thật, bình thường tôi cũng thấy cô ta chướng mắt rồi.】
Cũng có vài người thân với tôi lên tiếng bênh vực, nói rằng tôi không phải loại người đó, chắc hẳn có hiểu lầm gì đó.
Nhưng những lời bênh vực này nhanh chóng biến mất.
Đỗ Tuyết Như đã xóa sạch tất cả các bình luận bảo vệ tôi, chỉ để lại những lời mắng chửi.
Chưa đầy vài phút, trên diễn đàn trường đã xuất hiện ảnh chụp màn hình bài đăng confession và story của Đỗ Tuyết Như.
Câu chuyện này còn leo lên top trending của trường.
【Bạn N họ Ôn lớp Thiết kế 1 có còn biết xấu hổ không vậy? Trường mình sao lại có loại người như thế này?】
【Nhìn trắng trẻo xinh xắn thế mà bên trong lại bẩn thỉu ghê tởm vậy. Thương hoa khôi bị cướp bạn trai một giây.】
... Mấy thứ phía sau chẳng cần nhìn nữa.
Tôi ấn tắt màn hình điện thoại của bạn cùng phòng, trả lại cho cô ấy.
"Ôn Ôn…"
Hai cô nàng nhìn tôi đầy lo lắng.
"Bọn mình có thể làm chứng cậu không hề bắt nạt ai trong ký túc xá mà…"
Tôi lắc đầu, trong lòng rối bời.
"Tạm thời chưa cần."
"Bây giờ mọi người đang hùa nhau mắng tôi, nếu lúc này các cậu lên tiếng giúp, rất có thể Đỗ Tuyết Như sẽ chuyển sang nói rằng chúng ta cô lập cô ta, kéo hai cậu vào rắc rối này luôn."
"Thế phải làm sao bây giờ?"
Lúc này, có tiếng gõ cửa ký túc xá.
Tôi vừa nói vừa đi ra mở cửa.
"Đừng lo, tôi đã…"
"Đi ch ết đi!"
Vừa mở cửa, tôi lập tức bị một thùng sơn đỏ hắt thẳng vào người.
Đó là một cô gái, đội mũ lưỡi trai đen, không nhìn rõ mặt.