Tôi từng bước từng bước bước ra khỏi bóng râm của chiếc ô xếp, toàn thân run rẩy không ngừng.
Có người nhìn thấy tôi, sắc mặt khẽ biến, theo phản xạ gọi một tiếng: “Chúc Linh Tiêu!”
Bầu không khí bên hồ bơi lập tức c/h/ế/t lặng.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía tôi.
Sắc mặt Tống Quyết thoáng chốc trở nên mất tự nhiên.
Anh nhìn thấy chiếc túi trên tay tôi, gương mặt lập tức nở nụ cười:
“Linh Tiêu, em đến rồi à, đây là quà sinh nhật tặng anh sao—”
Anh chưa kịp nói hết câu, đã bị tôi tát thẳng một cái.
Khúc Viên hét lên kinh hãi, không ai ngờ tôi lại đột nhiên ra tay đánh người.
Sắc mặt Tống Quyết tối sầm lại, nghiến răng nhìn tôi:
“Chúc Linh Tiêu, em điên rồi à?”
Khúc Viên lập tức lao tới, đẩy tôi một cái.
Tôi lảo đảo ngã xuống đất, cánh tay bị cạnh sắc của chiếc ghế sắt cứa vào, rách toạc, m/á/u chảy ra.
Tôi nhíu chặt mày vì đau, rồi lập tức nắm lấy chân ghế, nhấc lên đập thẳng vào người trước mặt.
Khúc Viên bị đánh trúng, thét lên điên loạn:
“Chúc Linh Tiêu, đồ thần kinh khốn nạn!”
Tống Quyết chắn trước mặt Khúc Viên, vừa định lên tiếng .
Tôi đã lại vung tay tát thêm một cái nữa, đánh cho anh ta một khuôn mặt đối xứng.
“Tống Quyết? Anh bảo tôi không xứng?”
Tống Quyết còn định nổi giận, nhưng nghe thấy câu ấy thì ánh mắt tối sầm, nhìn chằm chằm tôi hỏi:
“Em đã nghe thấy hết rồi?”
Giọng điệu của anh ta rất bình thản .
Thậm chí còn mang theo vẻ nhẹ nhõm vì không cần giấu giếm nữa.
“Chỉ là mọi người đùa chút thôi, nếu em không vui thì bọn anh không nói nữa là được chứ gì.”
Gương mặt anh ta tràn đầy sự thờ ơ.
Tôi cắn chặt môi, cố không để nước mắt trào ra chỉ vì đã nhìn thấy anh ta.
Giọng tôi run rẩy, chất chứa đầy phẫn nộ:
“Tống Quyết, đúng là chúng ta không xứng thật, nhưng là anh không xứng với tôi.”
“Lôi chuyện riêng tư giữa con gái và anh ra để cho người khác bình phẩm .
Anh thật sự là quá tệ hại rồi.
Chỉ cần nghĩ đến việc từng ngủ với loại người như anh, tôi đã thấy ghê tởm muốn nôn.”
“Tống Quyết, chúc mừng anh. Chúng ta hoàn toàn kết thúc rồi.”
Nói xong, tôi quay người định rời đi.
Sắc mặt Tống Quyết lập tức trầm xuống, nghiến răng quát lên:
“Chúc Linh Tiêu, em đủ rồi đấy! Chút chuyện nhỏ xíu này mà cũng làm quá lên vậy sao?”
“Hôm nay em dám bước khỏi đây, thì cả đời này đừng mong quay lại bên cạnh tôi nữa!”
Những người xung quanh lúc này mới như sực tỉnh, vội vã đứng ra dàn hòa:
“Vừa nãy mọi người chỉ đùa thôi mà, chuyện này không trách Tống Quyết được .
Là bọn anh nói năng không suy nghĩ, giờ cũng tốt nghiệp hết rồi, hai người…”
“Tôi thấy mấy cái miệng của mấy người đúng là rất không biết điều.”
Tôi lạnh lùng liếc qua từng người một.
“Mở miệng ra là gọi người khác là đồ cũ, vậy mấy người là thứ rác rưởi gì?”
Lần này, sắc mặt cả bọn đồng loạt trở nên vô cùng khó coi.
4
Tôi ngồi trên chuyến xe buýt trở về .
Đờ đẫn nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ, để mặc cảm xúc và suy nghĩ âm thầm trôi đi.
Hồi học cấp hai, mẹ tôi không chịu nổi những trận đòn, lén dắt em trai tôi bỏ đi.
Từ đó, những trận đòn rơi vào đầu tôi, ngày nào cũng như ngày nào.
Mất mẹ, mất em, bố tôi vì muốn tiết kiệm tiền thuê nhà đã đưa tôi về sống trong nhà họ Tống .
Ông làm tài xế cho bố Tống Quyết, ở căn phòng nhỏ phía sau biệt thự.
Sau khi tôi chuyển đến, bố tôi ngủ trên giường, còn tôi nằm trên giường xếp.
Nhưng phần lớn thời gian, tôi bị đánh đến mức chỉ có thể co quắp nằm dưới sàn.
Một tối nọ, lúc tôi học lớp 9, bố tôi vừa rút dây lưng định đánh thì Tống Quyết gõ cửa.
Hóa ra cậu ấy muốn ra ngoài đón Giáng sinh cùng bạn, gọi điện cho bố tôi không được nên tìm đến tận nơi.
Đó là lần đầu tiên Tống Quyết biết tài xế trong nhà có một cô con gái cùng tuổi với cậu.
Cũng là lần đầu tiên tôi có một đêm không bị đánh.
Nghe thì thật sáo rỗng, nhưng đúng là giây phút ấy .
Tống Quyết như ánh sáng cứu rỗi tôi khỏi địa ngục, dù chỉ trong chốc lát.
Từ khi biết đến sự tồn tại của tôi, Tống Quyết thỉnh thoảng sẽ đến tìm tôi chơi.
Bố tôi hình như cũng nhận ra tôi có “giá trị khác”, liền giảm bớt số lần ra tay.
Cho đến một ngày, Tống Quyết phát hiện vết thương trên người tôi, cậu cau mày hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Tôi nói là do bố đánh.
Cậu thoáng do dự , dù sao một người đàn ông trông có vẻ chất phác như bác tài xế thì khó mà liên tưởng đến bạo lực gia đình.
Nhưng Tống Quyết là cậu ấm được cả nhà họ Tống nâng như trứng.
Chỉ một câu nói vu vơ của cậu, tôi đã có riêng một căn phòng nhỏ trong khu nhà phụ.
Cuối cùng tôi cũng có thể cách xa bố mình một chút.
Thế nên, dù là hiệu ứng cây cầu treo hay tình cảm tuổi mới lớn, việc tôi thích Tống Quyết là điều dễ hiểu.
Tôi tự ti, nhạy cảm, biết mình không xứng với Tống Quyết, chỉ dám lặng lẽ đi theo phía sau, mặc cho cậu ấy sai bảo.
Tôi tưởng mình giấu tình cảm rất giỏi.
Nhưng khi mới vào lớp 11, có người phát hiện trong sách tôi có kẹp ảnh của Tống Quyết.
Đó là ảnh thẻ dùng để dán hồ sơ sau khi phân ban tự nhiên – xã hội.
Những việc nhỏ như vậy trước giờ đều do tôi giúp Tống Quyết làm .
Thế nên khi cậu đưa cho tôi bộ ảnh mới, tôi đã lén giữ lại một tấm.
Tôi vẫn nhớ như in, có một bạn học không ưa tôi đã cầm bức ảnh ấy đi khắp nơi rêu rao chuyện tôi thầm yêu Tống Quyết.
Khi đó tôi hoảng loạn, luống cuống.
Tôi cũng nhớ rõ vẻ mặt của Tống Quyết lúc cúi đầu nhìn tôi, nửa cười nửa không.
Cậu hỏi: “Cậu thật sự thích tôi à?”
Mọi người đều nhìn tôi chằm chằm. Tôi siết chặt vạt áo, lắc đầu.
Không dám thừa nhận, cũng không dám mơ mộng viển vông.
Tống Quyết cười khó hiểu, hờ hững khoác tay lên vai tôi:
“Tôi đã nói rồi mà, tôi với Chúc Linh Tiêu rất trong sáng, là anh em tốt đó.
Đừng dùng suy nghĩ bẩn thỉu của các cậu để làm vấy bẩn tụi tôi.”
Tôi không nói rõ được cảm giác lúc ấy là gì .
Chua xót, tủi thân, hay chỉ đơn giản là điều gì đó vốn nằm trong dự đoán.
Chỉ là sau chuyện đó, Tống Quyết bắt đầu yêu sớm.
Bạn gái lớn tuổi hơn, nhỏ tuổi hơn, trong trường, ngoài trường, ai cũng có.
Dù sao thì cậu ấy đẹp trai, gia cảnh tốt, học hành cũng ổn, đổi người yêu liên tục là điều dễ hiểu.
Chỉ có tôi là không đổi , vẫn là cái đuôi bé nhỏ của cậu ấy, bị sai vặt đi mua đồ, đưa thư cho cậu và bạn gái.
Tôi từ đau lòng đến quen dần với sự vô cảm.
Tôi nghĩ, nếu tôi vốn không xứng, thì Tống Quyết yêu ai, tôi có tư cách gì mà không cam lòng?
Tôi mang ơn cậu vì đã giúp tôi có chốn tránh khỏi những trận đòn .
Nên tự nhủ, chỉ ba năm thôi, tôi sẽ dốc lòng đối tốt với cậu để báo đáp.
Chờ khi lên đại học, tôi sẽ buông bỏ tất cả.
Nhưng vào một đêm cận kề tốt nghiệp, Tống Quyết gọi điện bảo tôi mang bao cao su đến cho cậu .
Tôi sững người tại chỗ, tim đau như bị kim châm.
Tôi như cái x/á/c không hồn đến khách sạn ghi trên địa chỉ, mở cửa ra lại chỉ thấy mỗi Tống Quyết.
Cậu ấy cười bất đắc dĩ, xoa đầu tôi:
“Chọc cậu thôi mà, vậy mà cũng tin.
Chuyện đó làm sao tôi có thể làm bừa với một cô gái đại loại nào đó chứ .
Đương nhiên chỉ có thể là với người con gái tôi thích thôi.”
“Linh Tiêu, tôi không tệ đến vậy đâu.”
Cho đến một đêm nửa tháng sau, cậu đặt tôi xuống giường cậu.
Tôi nhớ lại lời cậu nói chỉ làm chuyện đó với người mình thích.
Vậy mà khi tỉnh dậy, cậu nói quên rồi.
Xe buýt đến trạm.
Tôi lau khô nước mắt, đứng dậy.
Tôi nghĩ, lần này, tôi thật sự hết hy vọng rồi.