Trái Tim Tôi Từng Vì Anh Mà Tan Vỡ

Chương 8



Tôi nói là mình mời bữa này, nhưng lúc thanh toán mới biết .

Trương Chu Tự là hội viên cao cấp ở đây, chỉ riêng điểm tích lũy của cậu ấy đã đủ thanh toán cả bữa ăn.

Rất lạ, tôi và Trương Chu Tự hồi cấp ba chẳng thân thiết gì .

Mấy năm không gặp, vậy mà khi ngồi cạnh nhau lại không hề có cảm giác xa lạ.

Cậu ấy rất biết cách tạo không khí, chẳng hề có giây phút lúng túng .

Nói năng ôn hòa, thỉnh thoảng còn pha chút hài hước nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy dễ chịu .

Hoàn toàn không giống chàng trai ít nói ngày xưa.

Tối đến, cậu ấy đưa tôi về.

Khi xe đến cổng khu nhà, tôi vẫn còn đang cảm thán sao thời gian trôi qua nhanh đến vậy.

Cậu ấy xin kết bạn và nói sau này rảnh có thể hẹn nhau ăn uống.

Được nối lại liên lạc với Trương Chu Tự tất nhiên là điều tốt.

Tôi cúi đầu ghi chú tên trong danh bạ WeChat, chợt nghe cậu ấy lẩm bẩm:

“Cuối cùng cũng kết bạn được rồi.”

Tôi ngẩng đầu: “Gì cơ?”

Nhưng cậu ấy không trả lời, ánh mắt dừng lại phía sau lưng tôi.

Tôi nghi hoặc quay lại liền thấy Tống Quyết đang đứng ngoài xe, ánh mắt nặng nề.

Từ sau khi bị tôi ký hợp đồng, Tống Quyết âm thầm đảm nhận hết mọi việc vặt trong nhà tôi.

Những hôm không phải đi tiếp khách, anh ta sẽ đến nấu ăn cho tôi.

Tôi từng định từ chối, nhưng rồi lại nghĩ miễn phí mà, sao lại không tận dụng?

Trương Chu Tự mím môi, nhẹ nhàng hỏi:

“Cậu với anh ta đang yêu nhau à?”

Tôi tháo dây an toàn:

“Không, anh ta bây giờ là nhân viên của tôi.”

“Nhân viên mà đến nhà sếp lúc mười giờ đêm?

” Cậu ấy khẽ “à” một tiếng, rồi như cảm thấy thất lễ, dịu giọng nói:

“Xin lỗi, tớ không có ý nghi ngờ. Chỉ là thấy anh ta đến trễ vậy, có chút lo cho cậu.”

Tôi gật đầu: “Được rồi, tớ xuống xe đuổi anh ta đi ngay.”

Trương Chu Tự nhẹ cong môi:

“Tớ không có ý chống đối gì cả, chỉ là an toàn của cậu quan trọng hơn.”

Tôi xuống xe, chào cậu ấy một tiếng.

Nhìn chiếc xe rời đi, Tống Quyết thấp giọng hỏi:

“Vừa rồi là Trương Chu Tự?”

Tôi đáp một tiếng, rồi quay người đi vào khu nhà.

Anh ta theo sát phía sau:

“Sao cậu ấy lại đưa em về? Hai người gặp nhau khi nào? Em có phải là…”

Tôi dừng lại:

“Anh hỏi hơi nhiều rồi đấy.”

“Sau này anh không cần đến nữa. Tôi sẽ thuê người giúp việc lo mọi thứ.”

Tống Quyết ngỡ ngàng, nắm lấy vai tôi:

“Tại sao?

Em định đến với Trương Chu Tự à?

Còn công sức của anh suốt một năm nay, em chẳng bận tâm gì sao?”

Tôi nhìn anh ta, không hiểu:

“Anh đang lấy tư cách gì để nói với tôi những lời đó?

Tôi có bắt ép anh làm không?”

“Không, em đừng giận, anh không có ý đó…”

“Không cần biết anh có ý gì.

Từ giờ, anh không cần đến nữa.

Làm tốt công việc chính của mình đi.”

Trong mắt anh ta thoáng hiện vẻ đau lòng:

“Linh Tiêu… em nhất định phải trả thù anh đến mức này sao?

Em biết rõ là… anh thích em mà.”

Tôi đóng cửa đơn nguyên ngay trước mặt anh ta, khẽ cười:

“Tống Quyết, làm việc cho tốt vào. Đừng quên là anh còn nợ tiền.”

16

Nói là rảnh thì ăn, Trương Chu Tự đúng thật rảnh là hẹn tôi đi ăn.

Anh ấy từng ở nước ngoài suốt, do chính sách của bên “cái nước xấu xí” năm ngoái mà phần lớn nghiệp vụ rút về nước .

Nên công ty chi nhánh Hoa Nam của anh đóng đô ở Dương Thành.

Dương Thành vốn nổi tiếng với ẩm thực phong phú .

Lần này về nước, anh ấy nói cuối cùng cũng được ăn uống thỏa thích, cách một hai hôm lại hẹn tôi đi ăn.

Lâu dần, tôi và anh ấy trở nên thân thiết .

Cách nói chuyện cũng tự nhiên như bạn bè nhiều năm, không còn giữ ý hay khách sáo nữa.

Cho đến một hôm, lúc đang ăn, tôi bị sặc, anh ấy vội nghiêng người tới vỗ lưng cho tôi và cảnh đó bị người ta chụp lại.

Do khoảng cách và góc chụp, bức ảnh trông giống như hai chúng tôi đang hôn nhau.

Ảnh lan truyền trên mạng, không ít cư dân mạng bắt đầu “đẩy thuyền” tôi và Trương Chu Tự thành couple.

Trương Chu Tự đẩy gọng kính, hỏi tôi:

“Muốn xử lý không?”

Thật ra tôi cũng chẳng để tâm.

Bị đồn với anh ấy, ngược lại còn giúp công ty tôi tăng thêm độ hot.

Tôi chỉ sợ anh ấy không thích.

Anh thấy tôi im lặng, bèn mím môi:

“Thật ra tôi nghĩ, thanh giả tự thanh, đúng không?”

“Chúng ta bận trăm công nghìn việc, không nên phí sức cho mấy chuyện vặt thế này.”

Tôi phụ họa:

“Ừ, Trương tổng nói có lý.

Vậy thì… không xử lý nữa nhé?”

Anh gật đầu:

“Ừ, không cần thiết.”

Vậy là chuyện này coi như bỏ qua.

Chỉ là tôi không ngờ, hai ngày sau, trợ lý của Trương Chu Tự gọi điện cho tôi, nói rằng nhân viên của tôi đánh anh ấy.

Lúc đó tôi hoảng hốt, vội vàng chạy đến bệnh viện.

Gò má Trương Chu Tự bầm tím, khóe miệng cũng nứt ra chảy m/á/u.

Trông thật thảm.

Mà người được gọi là “nhân viên của tôi”, lại chính là Tống Quyết.

Tống Quyết không có vết thương nào rõ ràng trên mặt. Thấy tôi đến, cậu ta đứng bật dậy:

“Linh Tiêu…”

Tôi không thèm liếc cậu ta lấy một cái, đi thẳng đến bên Trương Chu Tự, lo lắng hỏi:

“Anh bị thương chỗ nào nữa không? Ngoài mặt còn thấy đau ở đâu không?”

Trương Chu Tự liếc tôi một cái, lại nhìn sang Tống Quyết, rồi cụp mắt xuống:

“Không sao, tôi không bị gì nặng cả.”

Tôi vẫn chưa yên tâm, định gọi bác sĩ kiểm tra kỹ lại, Tống Quyết liền ngăn tôi lại, vẻ không thể tin nổi:

“Linh Tiêu, em không quan tâm anh sao? Anh cũng bị thương mà!”

Tôi bực bội:

“Anh bị thương ở đâu?

Đừng làm quá nữa được không?

Rõ ràng là A Tự bị nặng hơn.”

Trương Chu Tự khẽ kéo tay áo tôi:

“Không sao đâu Linh Tiêu, cậu ấy chỉ muốn em quan tâm cậu ấy một chút.

Tôi… hức… thật ra không sao đâu. Em đi xem cậu ấy đi.”

Tôi cau mày khó chịu:

“Anh đừng bênh cậu ta nữa, tôi chẳng lẽ không nhìn ra cậu ta có bị gì không à?

Mà anh cũng vậy, bị đánh mà cứ đứng yên không đánh trả, sao không phản kháng?”

Trương Chu Tự cúi đầu như đứa trẻ bị mắng.

Nghĩ đến việc người bên tôi ra tay trước, tôi dịu giọng:

“Anh đi kiểm tra lại kỹ đi, coi có bị thương ở đâu nữa không.”

Tống Quyết không chịu nổi nữa, chỉ vào Trương Chu Tự, chửi lớn:

“Đ** m*, Trương Chu Tự, mày giả bộ cái gì chứ!”

Tôi chắn trước mặt anh:

“Anh định đánh người trước mặt tôi sao?”

“Là anh ta đánh tôi trước!

Em lại thiên vị anh ta như thế sao?

Em thích anh ta rồi đúng không?!”

“Tôi thích ai thì liên quan gì đến anh?”

“Có liên quan!

Trước kia em rõ ràng thích tôi mà!

Lần đầu tiên của em cũng là cho tôi, anh ta tưởng là—”

“Chát—”

Cái tát của tôi cắt ngang lời cậu ta.

Cậu ta nghiêng mặt, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng.

“Chúc Linh Tiêu, em không thể đối xử với anh như vậy.

Em thuần hóa anh thành con chó của em, rồi lại vứt bỏ anh.

Em không thể như thế…”

Tôi nhìn sang chỗ khác, lạnh nhạt nói:

“Cút ra ngoài.”