Trái Tim Tôi Từng Vì Anh Mà Tan Vỡ

Chương 9



Những năm qua, số đàn ông chủ động tiếp cận tôi không thể đếm xuể.

Tôi từng có một mối tình rất ngắn ngủi.

Tôi không ngốc, tôi cảm nhận được Trương Chu Tự có lẽ cũng có tình cảm với tôi.

Màn làm loạn của Tống Quyết chẳng khác nào chọc thủng lớp giấy mỏng giữa tôi và Trương Chu Tự.

Từ bệnh viện đi ra, chúng tôi ngồi trong xe, im lặng không ai nói gì.

Cuối cùng vẫn là anh ấy mở lời trước:

“Buổi tối em muốn ăn gì không? Anh nghe nói—”

“Trương Chu Tự.”

Tôi cắt ngang lời anh, quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh lập tức căng cứng cả người, như thể lời tôi sắp nói là một bản án nặng nề.

Tôi phì cười:

“Thả lỏng chút đi.”

Anh gật đầu, nhưng lưng thì vẫn thẳng đơ như cán chổi.

Tôi bất đắc dĩ bật cười, rồi hít sâu một hơi, kể cho anh nghe về chuyện giữa tôi và Tống Quyết.

Tôi đem sự yếu đuối, bất lực năm xưa bày hết ra trước mặt anh.

Tôi biết, lần này tôi có thể lại một lần nữa nhìn nhầm người.

Nhưng tôi muốn tin vào cảm xúc hiện tại.

Con người luôn phải trưởng thành qua từng bài học xương m/á/u .

Qua từng vết thương đầy đau đớn mới trở nên vững vàng và đầy đặn như bây giờ.

Tình yêu đối với tôi không phải thứ thiết yếu.

Nhưng nếu gặp được, tôi cũng sẽ không khước từ.

Vì tôi tin vào chính mình.

Nói xong, trong xe lại rơi vào yên lặng.

Tôi cười khổ, tự giễu:

“Hồi cấp ba đúng là tôi vừa ngốc vừa vô dụng, cứ rụt rè mãi.”

Trương Chu Tự nhìn tôi, trong mắt anh không có chút thương hại hay cảm thông nào như tôi từng nghĩ.

Anh chỉ nghiêm túc nhìn tôi, trong đáy mắt là sự chân thành đến lạ.

“Không phải đâu, em không ngốc cũng không vô dụng.”

“Thế giới này không phải truyện sảng văn, hiếm ai sinh ra đã mạnh mẽ cả.”

“Chúng ta phải học cách chấp nhận những người chưa đủ dũng cảm .

Chấp nhận cả những ai yếu đuối và nhút nhát, để họ có thời gian từ từ trưởng thành và mạnh mẽ hơn.”

“Những thay đổi nhỏ, những phản kháng yếu ớt của họ, thực ra đều là bước tiến rất lớn rồi.”

“Chúc Linh Tiêu, em không biết đâu, em thật sự rất lợi hại.”

Tôi nhìn anh hồi lâu.

Nhìn đến khi người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh trước mặt tôi bắt đầu đỏ ửng tai.

Tôi trêu anh:

“Không ngờ tổng tài cũng đọc truyện sảng văn à?”

Anh gật đầu rất nghiêm túc:

“Tất nhiên rồi.

Mấy kiểu như ‘thiên kim thật xé toạc thiên kim giả’, ‘nghệ sĩ hạng bét oanh tạc giới giải trí’, ‘trùng sinh rồi san bằng cả nhà’, à còn nữa ‘tổng tài bá đạo yêu tôi’.”

Nói đến mấy chữ cuối, giọng anh nhỏ hẳn đi.

Cả hai tai đều đỏ bừng.

Cũng đáng yêu đấy chứ

18

Sau khi ở bên Trương Chu Tự, Tống Quyết vẫn tiếp tục làm việc cho tôi .

Chỉ là tôi không để anh ta xuất hiện trước mặt mình nữa.

Trương Chu Tự từng âm thầm tìm Tống Quyết, nói rằng sẵn sàng giúp anh ta giải quyết hợp đồng với tôi.

Nhưng Tống Quyết lại không chịu hủy.

Kết quả khiến Trương Chu Tự tức đến mất cả khẩu vị.

Sau đó tôi lập một chi nhánh công ty ở tận Kinh Đô, rồi điều Tống Quyết đến đó.

Khoảng thời gian yêu đương cùng Trương Chu Tự .

Anh ấy giới thiệu cho tôi rất nhiều mối quan hệ lớn, còn mang đến nhiều cơ hội hợp tác.

Dù không vì muốn cho anh ấy cảm giác an toàn, chỉ riêng vì lòng biết ơn và muốn khiến anh vui, tôi cũng bằng lòng làm tất cả những điều ấy.

Thế mà, Trương Chu Tự lại đi mở công ty ở châu Phi, nói muốn mượn người từ tôi để khai phá thị trường mới.

Và rồi… phóng thẳng Tống Quyết sang đó.

Tôi: …

Một năm sau, tôi mua được một căn nhà mới to hơn.

Khi dọn dẹp chuyển nhà, tấm ảnh chụp chung lúc nhận giấy báo trúng tuyển đại học cùng Trương Chu Tự bất ngờ rơi ra.

Tôi ngắm tấm ảnh hồi lâu, hoài niệm, rồi cẩn thận cất lại.

Chợt phát hiện mặt sau bức ảnh có dòng chữ:

Linh Tiêu bay vút lên trời, đường phía trước rợp trời mùa xuân.

Chúc Linh Tiêu, tốt nghiệp vui vẻ!

Ở dòng cuối, có một hàng chữ rất nhỏ: À, tớ có thể xin nick QQ của cậu không?

QQ của tớ là 521XXXXXX.

Tôi ngẩn ra vài giây, rồi bỗng hiểu ra câu nói “Lần này cuối cùng cũng thêm được rồi” mà anh từng nói khi chúng tôi gặp lại.

Vừa buồn cười vừa cảm động, tôi gọi Trương Chu Tự đang giúp tôi dọn đồ trong phòng thay đồ ra.

“Lúc đó sao anh không nói trực tiếp, lại viết sau ảnh thế này, giờ em mới nhìn thấy đấy.”

Anh gãi mũi:

“Anh nhát lắm, sợ bị em từ chối ngay trước mặt thì sẽ khóc mất.”

“Cuối cùng về nhà đợi mãi chẳng thấy lời mời kết bạn, anh vừa khóc vừa bay sang bên kia đại dương.”

Tôi không nhịn được cười, lại hỏi:

“Vậy sau khi gặp lại, sao anh không hỏi em tại sao không add anh hồi đó?”

Anh bày ra vẻ mặt oan ức:

“Anh đâu dám tự rước nhục chứ.

Đừng tưởng anh làm tổng tài là gan to nhé, thật ra anh rất dễ khóc.”

Tôi kiễng chân xoa đầu anh, sau đó đẩy anh ngã xuống giường.

Tay lòn vào trong áo anh, bật cười gian xảo:

“Bảo bối dễ khóc vậy à? Vậy khóc thử cho em xem nào.”

【 Hết 】